Polaroid
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3210144

Bình chọn: 8.00/10/1014 lượt.

nh Vỹ, rõ ràng trong tính cách của ông ấy có điều gì đó không bình thường.

- Anh ấy còn hỏi bà điều gì đặc biệt nữa không?

- Đó là chi tiết mà bà chưa kịp kể cho cô cậu nghe.

- Chi tiết gì vậy ạ? - Con sốt ruột.

- Sau 2 tháng, kể từ ngày tình yêu bị chia cắt đã khiến cô ấy rơi vào trạng thái trầm uất dai dẳng. Cô ấy chẳng học hành gì được nữa, và bắt đầu có những triệu chứng bệnh tật lên mặt thể xác. Người cô ấy xanh xao và gầy rạp đi, mắt thâm quần vì nhiều đêm mất ngủ, và cô ấy bắt đầu ho, ban đầu ho khan, về sau ho có đờm và còn dính máu nữa. Bà quan sát thấy cô ấy rất hay bị chảy máu cam, và nôn mửa, khi đó bà đã rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô Hoàng Lan, nhưng, bà không dám nói lại với ông Trịnh Vỹ, vì ông ấy cũng chẳng khá hơn cô con gái; ông Trịnh Vỹ trở nên trầm mặc ít nói kể từ ngày đuổi mẹ con bà Thủy Tiên ra khỏi nhà. Trong một lần đem áo quần đi giặc, bà phát hiện thấy một bộ đồ thun mặc ở nhà của cô Hoàng Lan dính đầy máu, lúc đầu bà nghĩ máu đó là do cô Hoàng Lan “bất cẩn” trong “thời gian có cử”; nhưng trong thấy cô ấy bị chảy máu cam nhiều nên bà đoán là cô ấy đã dùng nó để lau máu trên mặt và mũi. Còn nữa, trên cổ của cô Hoàng Lan xuất hiện những vết bầm. Những vết bầm đó là biểu hiện của một căn bệnh hiểm ác, bà rất bàng hoàng khi nghĩ đến khả năng khủng khiếp nhất có thể xảy ra. Sự việc càng trở nên rõ ràng hơn, khi bà lục được trong túi áo khoác của cô Hoàng Lan một tờ giấy ghi số thứ tự khám bệnh của trung tâm y tế thành phố.

- Tội nghiệp cô Hoàng Lan. - Con rơm rớm nước mắt vì thấy thương cô ấy.

- Đúng là số phận éo le. Cậu Thế Anh cũng chẳng khá hơn cô Hoàng Lan chút nào. Buổi chiều lạnh lẽo, u ám ngày hôm đó; bà Thủy Tiên tìm đến ông Trịnh Vỹ để nói về tình hình thê thảm của cậu con trai bà. Mặc dù ông Trịnh Vỹ kéo bà Thủy Tiên vào buồng để nói chuyện riêng, nhưng bà cũng đoán được đó là chuyện gì. Một người sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ, che chở một người; đó lại là người mà cậu ấy yêu thương nhất, thử hỏi: khi bị buộc phải chia tay người tình, mỗi người một phương trời, cậu ấy sẽ ra sao? Chắc chắn sẽ suy sụp. Ông Trịnh Vỹ gặp lại bà Thủy Tiên, 3 ngày sau thì ông bị tai nạn ở đèo Lung Linh. Tội nghiệp cho ông ấy, trước lúc chết vẫn còn quan tâm đến hai mẹ con họ. Nhớ có lần, trong lúc giặc đồ, bà tìm thấy trong túi quần của ông ấy một tờ giấy; nói đúng hơn là một hóa đơn chuyển khoản ngân hàng, bà đọc và thấy tên người nhận là bà Thủy Tiên, số tiền khá lớn; có thể giúp hai mẹ con họ sống mấy năm trời không phải làm lụng gì.

- Cậu Thế Anh kể từ ngày bị đuổi đi khỏi nhà, không thấy đến tìm cô Hoàng Lan nữa ạ?

- Cậu ấy có thể đến nữa hay sao? Mẹ con cậu ấy được ông Trịnh Vỹ bài trí ở một nơi cách thành phố gần hai trăm cây số. Cứ cho là cậu ấy bất chấp khoảng cách địa lý đi chăng nữa thì khoảng cách về mặt tâm lý cũng không cho phép cậu ấy làm như vậy. Ông Trịnh Vỹ là ân nhân của hai mẹ con họ. Phần nữa, cậu ấy rất thương mẹ; cậu ấy không muốn vì mình mà khiến mẹ cậu ấy phải chịu khổ, chịu sự lăng nhục. Và còn tình yêu với Hoàng Lan, nếu yêu Hoàng Lan thì cậu ấy không nên làm cô ấy phải bị mắn, bị đánh đập mới phải; cậu ấy suy nghĩ rất đơn giản - bà đoán là như vậy - Thế Anh nghĩ thời gian sẽ giúp Hoàng Lan quên được cậu ấy, nhưng cậu ấy đã sai lầm, một sai lầm nghiêm trọng.

Nghe bà Hiền kể lại những gì bà đã nói với Khôi Nguyên, con bắt đầu suy luận: “Ồ, vậy là đã quá rõ ràng rồi. Động cơ đưa đến việc cô Hoàng Lan treo cổ tự tử là vì tình yêu. Cô ấy thất tình, đau khổ về mặt tâm lý, dẫn đến suy sụp về tinh thần kéo theo suy sụp về thể chất. Cô ấy, phát hiện thấy trong người mình có những giấu hiệu bệnh tật như: ho dữ dội, chảy máu cam nhiều, những vết bầm xuất hiện trên cổ… cô ấy lén đi khám ở trung tâm y tế, và phát hiện ra mình bị mắc bệnh hiểm nghèo. Đang đau khổ vì tình yêu, lại bị mắc bệnh ung thư khi tuổi đời còn quá trẻ; suy sụp hoàn toàn; dẫn đến việc cô ấy đã treo cổ tự tử.” Nghe có vẻ rất hữu lý! Nhưng nếu có Khôi Nguyên ở đây, anh ấy sẽ phản đối ngay! Anh ấy sẽ nói: “Cô nghĩ mọi việc đơn giản như vậy thôi sao?” Con sẽ đáp: “Ừm, tôi thấy cũng có lý chứ bộ.” Anh ấy sẽ hơi nhếch mép và nói: “Nếu đơn giản như vậy thì cần gì những thám tử như tôi vào cuộc nữa.” Tuy phán đoán của con nghe có vẻ xuôi tai đấy, nhưng bản thân con lại thấy nó có vấn đề ở đâu đó. Vì còn quá nhiều tình tiết liên quan vẫn chưa thể gỡ rối được. “Khôi Nguyên ơi! Anh làm ơn tới đây và đón tôi về đi!” - Tự dưng con lại gọi tên anh ấy sơ Bình à.

- Ngọc Diệp, cháu đang nghĩ gì vậy? - Bà Hiền đột nhiên hỏi con.

Con giật mình:

- Dạ?

- Ngọc Diệp ơi, coi cháu kìa. Hồn vía để đi đâu rồi. Có phải cháu đang nhớ đến cậu Khôi Nguyên?

- Dạ… cháu… - Con ngập ngừng.

- Hai cô cậu thật giống hệt nhau. Biểu hiện của cậu Khôi Nguyên khi bà hỏi cậu ấy về cháu cũng như vậy đó.

Lòng con trở nên sung sướng với ý nghĩ: Khôi Nguyên cũng nhớ đến con, phải nhớ đến con thì ảnh mới có cùng biểu hiện như con vậy, vì thực tế con đã rất nhớ ảnh, còn nghĩ về ảnh nhiều lắm đến mức