XtGem Forum catalog
Truy Tìm Ký Ức

Truy Tìm Ký Ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3211540

Bình chọn: 7.5.00/10/1154 lượt.

ng đọc chứa chan tình cảm và vẻ mặt bi thương của anh ta, khiến Cẩm Hi cũng có chút xót xa trong lòng.

Cô nghĩ bụng: Tối nay đúng là thu hoạch rất lớn. Đúng lúc này, Hàn Trầm bóp nhẹ tay cô một cái. Thuận theo ánh mắt của anh, cô phát hiện đối tượng tình nghi thứ ba Tư Đồ Dập đang ngồi ở một góc. Anh ta cùng cô gái thanh tú đứng dậy, cô gái khoác tay anh ta, còn anh ta cúi đầu cười với cô ta. Sau đó, hai người đi về phía cửa ra vào.

Đi một đoạn, như thể có linh cảm, Tư Đồ Dập đột nhiên quay đầu về phía Hàn Trầm và Cẩm Hi. Hàn Trầm bình tĩnh đối mắt anh ta, còn Cẩm Hi nở nụ cười thản nhiên như không.

Tư Đồ Dập không đổi sắc mặt, ôm người phụ nữ đi ra ngoài.

10 phút sau, Hàn Trầm và Cẩm Hi quay về xe ô tô.

“Thế nào rồi lão đại? Có phát hiện gì không?” Lải Nhải hỏi, “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Có cần tiếp tục theo dõi bọn họ không ạ?”

Hàn Trầm quay sang Cẩm Hi. Cô hắng giọng, cố ý liếc Hàn Trầm một cái mới lên tiếng: “Căn cứ vào phân tích tâm lý tội phạm, chúng ta đã có thể loại trừ hai đối tượng tình nghi. Hiện tại chỉ còn một người mà thôi!”

“Kim Lan Hanh không phải hung thủ. Khác biệt rõ ràng nhất giữa anh ta và tên giết người biến thái là khi tôi cố ý dùng lời lẽ chọc giận anh ta, anh ta chỉ tỏ ra kinh ngạc, lại còn nhẫn nại giải thích với tôi. Anh ta không quá manh động, có thể nói, trạng thái tâm lý của anh ta khá tốt, khả năng tự điều tiết bản thân cũng rất mạnh.

Nếu là một người oán hận phụ nữ giống hung thủ của chúng ta, thì khi bị phụ nữ sỉ nhục, hắn tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy. Ngoài ra, Kim Lan Hanh không mấy thích mấy trò kích thích, không nỡ móc hầu bao vì một người phụ nữ. Các anh có thấy tên giết người biến thái nào trong lúc “săn mồi” còn tính toán so đo, giảng giải đạo lý, phải được lợi ích mới chịu chi tiền hay không?”

Ô tô lao nhanh trong đêm tối, lời phân tích của Cẩm Hi khiến mọi người cười ồ. Châu Tiểu Triện hỏi: “Liệu có phải anh ta đóng kịch không?”

Cẩm Hi đáp: “Không thể! Các đối tượng không hề hay biết cuộc điều tra của chúng ta nên khả năng đóng kịch là rất nhỏ. Thứ hai, một số chuyện có thể ngụy trang, ví dụ, khi tôi hỏi anh ta có thích nhảy bungee nhảy dù không, nếu có tâm lý đề phòng, anh ta sẽ trả lời không thích. Nhưng tôi vừa nhắc đến điểm then chốt nhất, khi đột nhiên bị kích thích tâm trạng, phản ứng tâm lý, vẻ mặt và ngôn ngữ cơ thể là thứ anh ta không thể khống chế hay che giấu. Nhưng vừa rồi, chúng ta không nhìn thấy phản ứng của kẻ tâm lý biến thái trên người Kim Lan Hanh.”

Châu Tiểu Triện gật đầu, Lải Nhải cười nói: “Tiểu Bạch, trước đây tôi tưởng em chỉ thạo về tâm lý tội phạm nói chung, không ngờ em cũng có nghiên cứu riêng về lĩnh vực tâm lý biến thái.”

Cẩm Hi mỉm cười, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Hàn Trầm không lên tiếng mà chỉ chăm chú lái xe.

“Người bị loại khỏi diện tình nghi thứ hai là ai hả chị?” Châu Tiểu Triện hỏi tiếp, “Em đoán là Tư Đồ Dập. Trông anh ta rất phong độ, để lại ấn tượng tốt với mọi người. Còn tên Tưởng Tử Dịch điên điên khùng khùng, nhìn là biết tâm lý méo mó. Bình thường anh ta luôn tỏ ra đứng đắn, vậy mà vừa rồi như bị thần kinh vậy. Chắc chắn là anh ta.”

Lải Nhải gật đầu: “Đúng, Tiểu Triện “tiểu thư” cho rằng Tư Đồ Dập rất có phong độ thì nhất định không phải là anh ta.”

Cẩm Hi bật cười thành tiếng. Hàn Trầm và Mặt Lạnh cũng tủm tỉm. Châu Tiểu Triện tức giận đấm Lải Nhải một cái rồi trừng mắt với Cẩm Hi: “Tiểu Bạch, tại chị cả đấy.”

Cẩm Hi chắp hai tay: “Tôi xin lỗi. Tại tôi không thể nói tên mình là Hàn Trầm, vì cái tên này quá nam tính. Trong khi tôi lại không nhớ tên thật của Lải Nhải và Mặt Lạnh.”

Mặt Lạnh và Lải Nhải: “…”

Châu Tiểu Triện: “Thì ra là vậy.”

“Nhưng cậu nói sai rồi, đối tượng bị loại trừ thứ hai chính là Tưởng Tử Dịch.” Cẩm Hi lên tiếng, “Tạm thời chúng ta không bàn đến chuyện anh ta điên điên khùng khùng. Đặc điểm đáng chú ý nhất của anh ta là điệu nhảy và biểu hiện tràn đầy tình cảm trong quá trình đọc thơ. Tuy tôi không biết tại sao anh ta lại có tâm trạng đó, nhưng tình cảm của anh ta vô cùng mãnh liệt và chân thành. Logic trước sau của bài thơ cũng rất rõ ràng.

Tôi từng nói, một tên biến thái thật sự thường không có tình cảm. Hắn không cảm nhận được tình cảm của con người nên mới tê liệt cảm giác, thiếu sự đồng tình. Bình thường hắn có thể đóng giả làm người có tấm lòng như đi làm từ thiện, bày tỏ sự bi thương, nhưng hắn không biểu hiện tới mức độ mãnh liệt và có cá tính riêng như Tưởng Tử Dịch. Nếu cố tình làm, hắn cũng biến thành máy móc, cũng rất bức bối.

Hơn nữa, theo lời của những người khách ở hộp đêm, Tưởng Tử Dịch thường xuyên như vậy. Một tên biến thái muốn đóng giả làm người có tình cảm mãnh liệt còn khó hơn lên trời. Hắn cũng không cần thiết làm vậy. Liệu các anh từng gặp tên biến thái giết người nào thể hiện bản thân như một thằng điên trước mặt công chúng chưa? Bọn họ đều không muốn tỏ ra khác người bình thường, rất biết che giấu bản thân. Nếu nhắc đến điên khùng, Tưởng Tử Dịch là giả vờ điên, còn tên biến thái giết người là tâm lý méo mó thật sự.

“Tưởng Tử Dịch thì sao?” Mặ