
c tường trước mặt hắn là vô số màn hình giám sát đang được bật lên. Màn hình ở giữa chính là hình ảnh Hàn Trầm, Từ Tư Bạch và A đang đi qua mô đất.
Lúc Tô Miên nhìn thấy cảnh tượng này, vụ nổ chưa xảy ra. Trống ngực đập thình thịch, cô lập tức hiểu ra hai điều: Thứ nhất, Từ Tư Bạch đang lừa Hàn Trầm. Thứ hai, Hàn Trầm cũng đang lừa Từ Tư Bạch. Thật ra, anh đã nghi ngờ thân phận của đối phương.
Nếu thân phận của Từ Tư Bạch đã bị vạch trần, chắc chắn hai người không thể “chung sống hòa bình” như vậy. Ở đây có một sơ hở lớn nhất, đó chính là A. Nhóm sát thủ đều là những kẻ ngông cuồng, không sợ chết, làm sao chịu dẫn đường cho Hàn Trầm? Trừ khi, đây chỉ là một cái bẫy, hoặc A không muốn “một người khác” ở bên ngoài có nguy cơ tử vong cao. Vì vậy, hắn chỉ có thể dẫn đường cho bọn họ. “Người khác” đó chính là S tức Từ Tư Bạch. Cô có thể đoán ra điều này, kiểu gì Hàn Trầm chẳng nghĩ ra, Từ Tư Bạch cũng là một trong những người có liên quan đến rất nhiều sự việc.
Sau đó, vụ nổ xảy ra…
Đến khi hai người đàn ông chĩa súng vào nhau, Tô Miên chợt có dự cảm chẳng lành vô cùng mãnh liệt. Khi Từ Tư Bạch gọi điện cho R, nghe anh nói câu “Tôi sẽ cho cô ấy cuộc sống cô ấy muốn”, rồi Hàn Trầm trả lời “Được”. Trái tim Tô Miên tựa như chìm xuống vực sâu không đáy.
Họ định “đồng quy vu tận”. Hai người đàn công cùng ra quyết định này nên mới nói vậy. Hàn Trầm không thể tha cho Từ Tư Bạch, còn Từ Tư Bạch đã hồi phục trí nhớ nên tuyệt đối không nhượng bộ. Bọn họ định liều chết cùng đối phương.
Tô Miên không thể kiềm chế, đứng dậy đập mạnh cả người lẫn ghế vào tường. Tuy nhiên, chiếc ghế không hề hấn gì. R lập tức quay đầu. Phát hiện cô đang vùng vẫy một cách vô ích, hắn lại tiếp tục điều chỉnh màn hình.
R tìm camera giám sát ở gần vị trí mà Hàn Trầm chỉ dẫn. Sau khi điều chỉnh màn hình, hắn nhíu chặt lông mày. Vì nơi Hàn Trầm tiết lộ chỉ có nửa chiếc còng tay mà không thấy người đâu.
Hắn liền cầm điện thoại, nói với Từ Tư Bạch: “S! L không ở chỗ đó, chỉ có nửa chiếc còng tay nhìn như bị đạn bắn đứt”.
Tô Miên ngẩng đầu nhìn người ở trong màn hình. Cánh tay cô đã trật khớp đến biến dạng, có thể rút khỏi sợi dây thừng.
Ở bên ngoài, Hàn Trầm và Từ Tư Bạch đều trầm ngâm khi nghe tin L biến mất.
“Nơi này còn có một người khác vẫn chưa xuất hiện.” Hàn Trầm lên tiếng.
“Đúng thế.” Từ Tư Bạch tiếp lời.
“Kế hoạch của các anh bắt đầu được đặt ra từ khi nào?” Hàn Trầm đột nhiên cất cao giọng, hỏi A đang thoi thóp dưới đất. Từ Tư Bạch và R hơi sững sờ.
“Ba…” A cất giọng yếu ớt.
“Ba tháng trước.” Từ Tư Bạch trả lời thay hắn.
A liền mở to mắt. Hắn đã hiểu ra vấn đề. Kế hoạch này là tuyệt mật, chỉ các thành viên mới nắm được. Ba tháng trước còn có một người biết kế hoạch của chúng.
“Nhưng…” A rất nghi hoặc: “Tại sao anh ta…”
Từ Tư Bạch không trả lời. Hàn Trầm lại nói lớn tiếng với bóng tối xung quanh: “Ra đi, Hứa Nam Bách.”
Một người đàn ông tay cầm súng từ đằng sau cột móng gần bọn họ nhất đi ra ngoài. Hắn mặc bộ quần áo màu đen, có thể hòa lẫn vào bóng đêm. Hắn không còn vẻ thư sinh, nho nhã của ngày nào mà giờ đây gương mặt nhợt nhạt, râu ria lởm chởm.
Vẻ mặt Hứa Nam Bách rất lạnh nhạt, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, “Lâu rồi không gặp”. Hứa Nam Bách lên tiếng, cũng chẳng rõ chào hỏi ai. Hàn Trầm và Từ Tư Bạch vẫn chĩa súng vào nhau, còn A thở dốc, mở to mắt nhìn hắn.
Hứa Nam Bách từ từ tiến lại gần, dừng lại ở vị trí cách bọn họ mấy mét. Sau đó, hắn giơ tay, nhằm thẳng mũi súng vào Hàn Trầm.
Trong căn phòng bí mật cách chỗ ba người đàn ông không xa, R chăm chú quan sát màn hình. Sau đó, hắn lấy một khẩu súng bỏ vào túi áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tô Miên đã âm thầm rút tay khỏi sợi dây thừng. Tay trái đau đến mức không thể sử dụng, chỉ còn lại tay phải, đang nắm chặt chiếc ghế.
Thân hình R hơi chuyển động như sắp đứng lên. Đúng lúc này, Tô Miên một tay nhấc ghế, đạp mạnh vào đầu hắn. Nhưng R như mọc mắt ở sau gáy, lập tức nghiêng người sang một bên né tránh. Chiếc ghế gỗ trong tay Tô Miên theo đà đập xuống bàn uống nước, bị gãy thành mấy mảnh trong giây lát. R lạnh mặt, giơ tay rút súng. Nhưng vào thời khắc đó, Tô Miên nhanh như chớp cầm thanh gỗ đầu sắc nhọn của chiếc ghế bị gãy, đâm thẳng vào ngực hắn. Đây mới là đòn tấn công thật sự của cô.
Lần này, R không kịp né tránh, bị thanh gỗ đâm vào ngực trái. Hắn đau đớn kêu lên một tiếng rồi đẩy người Tô Miên ra. Bởi hắn vừa vặn chạm vào bờ vai bị trật khớp nên Tô Miên liền ngã xuống đất, đau đến mức không thể bò dậy.
Thanh gỗ đó không biết có phải đâm trúng chỗ hiểm không mà sắc mặt R trắng bệch, trán rịn mồ hôi. Hắn ôm ngực nhưng không dám rút ra ngoài, một tay chĩa súng vào cô.
Cánh tay vô cùng đau đớn nhưng Tô Miên nghiến răng chịu đựng. Nghĩ mình thật sự hết cách, cô đột nhiên cất giọng mềm mỏng với người đàn ông: “R, anh hãy thả tôi đi. Anh có người anh muốn cứu, tôi cũng thế. Anh hãy thả tôi đi. Tôi không thể ở lại đây. Tôi phải đi giúp anh ấy!”
Tôi phải quay về bên anh ấy. Anh ấy vào sâu trong “hang cọp” anh ấy đang bị bao vây, anh ấy quyết định hi sinh bản thân.