Lamborghini Huracán LP 610-4 t
U Minh Trinh Thám

U Minh Trinh Thám

Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3214634

Bình chọn: 7.00/10/1463 lượt.

Thiên Minh:

- Giấu diếm sâu vô cùng nha, không trách được mỗi lần tôi gặp anh đều cảm giác có gì đó không đúng.

- Hừ hừ!

Lưu Thiên Minh cười lạnh lắc đầu, tựa hồ lời nói của Diệp Tiểu Manh có chút ngu ngốc.

- Là thái độ gì chứ?

Trong lòng Diệp Tiểu Manh âm thầm khó chịu:

- Nhưng bỏ đi, nể tình hắn đã cứu mạng hai người chúng ta, không thèm so đo với hắn.

- Này…tóm lại, cảm ơn anh!

Diệp Tiểu Manh đè nén cảm xúc bất mãn trong lòng mình, nhìn Lưu Thiên Minh nói một tiếng cảm ơn.

- Không cần!

Lưu Thiên Minh giương mắt nhìn Diệp Tiểu Manh:

- Xem như tôi đã trả xong nhân tình rồi, sau này tôi sẽ không thèm quản tới chết sống của cô nữa. Còn nữa, cô gái kia…

Lưu Thiên Minh nhìn a Trạch vẫn đang ngồi trên bãi cỏ ngẩn người:

- Không có lực lượng cũng đừng nên đi chịu chết!

Nói dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, bóng lưng dần dần biến mất trong đêm tối.

- Này, cái gì nhân tình, cái gì lung tung vậy, thái độ của anh là gì nha, đừng tưởng rằng anh đã cứu sống chúng tôi một lần thì có thể kiêu ngạodạy dỗ chúng tôi đó!

Diệp Tiểu Manh thật sự không nhịn được, nhìn theo bóng lưng Lưu Thiên Minh tức giận hô to:

- A Trạch, không cần để ý đến hắn, người này xem ra chính là đồ biến thái.

Diệp Tiểu Manh đỡ a Trạch đứng dậy.

- Không, hắn nói rất đúng!

A Trạch cúi đầu, Diệp Tiểu Manh cảm giác bàn tay đỡ a Trạch bị nắm chặt, có chút đau:

- Lần này thật sự do tôi quá cuồng vọng tự đại, chỉ bằng lòng tự tin hưvô không hiểu biết gì còn tự mình đi chịu chết, còn suýt chút làm liênlụy tới cô.

- Đừng nói như vậy, là do tôi tự mình chạy theo cô thôi, không quan hệ gì tới cô đâu. Chính do tôi làm liên lụy tới cô!

Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng ôm lấy a Trạch:

- Bỏ đi, thất bại là mẹ thành công nha!

- Cô thật không trách tôi thiếu chút nữa hại chết luôn cô sao?

Thanh âm a Trạch có chút run rẩy.

Diệp Tiểu Manh dùng sức lắc đầu:

- Không có ai trách ai cả, chúng ta là bạn thân!

- Ừ, chúng ta là bạn thân!

A Trạch ôm chặt Diệp Tiểu Manh.

- Nè, hai người các cô là sinh viên hệ nào đó, tiếng thét to vừa rồi có phải là của hai cô không?

Các đó không xa có ánh đèn pin chiếu tới, xem ra tiếng hét to vừa rồi của Diệp Tiểu Manh rước lấy vị lão sư đi tuần buổi tối.

- Không tốt, chúng ta chạy mau!

A Trạch lôi kéo Diệp Tiểu Manh chạy nhanh theo hướng ngược lại.

- Nè, đứng lại, không được chạy!

Tiếng hét phía sau càng ngày càng nhỏ.

- Hô…hô…

Diệp Tiểu Manh cảm giác khuya nay đoạn đường mà nàng đã chạy đã gom đủ cho một năm.

Rốt cục hai người thoát khỏi lão sư đi tuần phía sau, đứng ngay góc tường ký túc xá nữ sinh thở hổn hển.

- Xem ra…xem ra hôm nay tôi ra cửa đáng lẽ phải xem hoàng lịch một chút, vì sao luôn bị đuổi chạy khắp nơi như vậy chứ!

Diệp Tiểu Manh vịn vách tường thở dốc.

- Phốc…

Hai người liếc nhìn nhau, nhớ tới chuyện phát sinh tối nay, không khỏi bật cười ra tiếng.

Hai người lặng lẽ chạy vào ký túc xá, mở cửa phòng ngủ, An Thanh cùng BạchHuyền căn bản không biết trong phòng thiếu đi hai người, đều ngủ rấtngon lành.

- Đi ngủ trước đi, có chuyện gì chờ mai sáng hãy nói!

Diệp Tiểu Manh đề nghị.

- Ừ!

A Trạch khe khẽ gật đầu, bò lên trên giường trên.

Có lẽ đêm nay chạy tới chạy lui thể lực tiêu hao quá nhiều, Diệp Tiểu Manh chui vào chăn không lâu liền ngủ thật say.

Nằm trên giường, a Trạch mở to mắt, làm sao cũng không ngủ được, nàng không thể tha thứ được hành động không biết tự lượng sức của mình hôm nay.Lưu Thiên Minh nói rất đúng, không có lực lượng cũng đừng đi xưng anhhùng, như vậy chỉ biết hại người hại mình. Nhìn vào tay mình, a Trạchthật sự chưa từng có lúc nào khát vọng lực lượng như lúc này, chuyệnngày hôm nay đối với một cô bé cao ngạo như nàng mà nói là một loại sỉnhục.

Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn thật sáng ngời, hồi tưởng lạitiếng gào thét của quái vật khi nàng rời khỏi ký túc xá cũ, a Trạch luôn cảm giác trong âm thanh kia ngoài vẻ tức giận còn có sự cười nhạo đốivới nàng.

- Không cam lòng, mình thật không cam lòng!

A Trạch nắm chặt tay.

Diệp Tiểu Manh quá mệt mỏi, mãi đến khi mặt trời chiếu sáng tận mông nàng mới mông lung mở mắt.

- Wow, đã hơn 11h trưa rồi…mấy người này sao lại không chịu gọi mình rời giường chứ, sáng nay lại bỏ học nữa…

Diệp Tiểu Manh cầm lấy di động lên xem, vội vội vàng vàng bò xuống giường mặc quần áo.

- Xong đời xong đời, nếu như bị Minh Diệu biết mình ngủ nướng không đihọc, nhất định sẽ dùng chú cẩn cô đem mình tươi sống niệm chết!

Diệp Tiểu Manh vội vàng mặc quần áo, thậm chí cũng không phát giác mình đã cài lệch nút áo.

- Không cần phải gấp gáp, tôi đã nhờ An Thanh xin phép cho cô rồi!

Khi Diệp Tiểu Manh bắt đầu mang giày chuẩn bị xông ra phòng ngủ, thanh âm của a Trạch mới từ giường trên truyền xuống.

- Xin phép rồi?

Diệp Tiểu Manh sửng sốt:

- Sao cô không nói sớm?

Diệp Tiểu Manh vừa kịp phản ứng, giống như những quân bài bị đẩy ngã, một đầu chui vào trong chăn.

- A, đau quá đau quá…

Lúc này Diệp Tiểu Manh mới cảm giác được da thịt trên mông cùng bắp đùi cóchút đau nhói, hẳn do tối hôm qua đã chạy trốn quá mức, là kết quả dobình thường thiếu