80s toys - Atari. I still have
U Minh Trinh Thám

U Minh Trinh Thám

Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3214650

Bình chọn: 9.00/10/1465 lượt.

rèn luyện.

- Nghỉ ngơi một chút đi, đợi ăn xong cơm trưa rồi hãy nói.

A Trạch bỏ quyển sách cổ, nhảy xuống giường.

- Nói? Nói gì?

Diệp Tiểu Manh từ trong chăn ló đầu ra, ánh mắt còn chút mông lung:

- Không phải cô vẫn muốn tiếp tục tra xét chuyện ở ký túc xá cũ kia đi?

Vừa kịp phản ứng làm Diệp Tiểu Manh hoàn toàn tỉnh ngủ.

- Sỉ nhục này tôi nhất định phải rửa sạch!

Diệp Tiểu Manh từ trong ánh mắt của a Trạch có thể nhìn thấy được ý chíchiến đấu sục sôi của nàng, không khỏi cảm thấy thật sự nhức đầu.

- Chuyện này…tôi nói a Trạch a…

Trong lòng Diệp Tiểu Manh không ngừng tính toán, nói thế nào mới không làm tổn thương lòng tự ái của a Trạch:

- Mấy ngày qua Minh Diệu cũng không có chuyện gì để làm, không bằng gọihắn tới giải quyết chuyện này đi, cô nghỉ ngơi một chút, tối qua khôngphải cô đã hao phí rất nhiều linh lực sao?

- Tiểu Manh, chúng ta là bạn phải không?

Ánh mắt của a Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh đầy vẻ nghiêm túc làm nàng có chút sợ hãi.

- Ừ…ân, là bạn thân tốt nhất!

Diệp Tiểu Manh gật đầu.

- Đáp ứng tôi, để cho tôi giải quyết chuyện này, bằng không cả đời tôi cũng sẽ không an tâm!

Ánh mắt kiên định của a Trạch làm Diệp Tiểu Manh không cách nào cự tuyệt.

- Vậy…được rồi…

Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:

- Tôi cũng giúp cô!

- Ân!

A Trạch trịnh trọng gật đầu:

- Ăn cơm trưa xong, cô đến thư viện, tôi đi tìm người phát bài viết trên bbs.

- Thư viện? Tra cái gì?

Diệp Tiểu Manh bị lời nói của a Trạch làm khó hiểu.

- Có lẽ trong thư viện có thể tra được một chút về chuyện nhân viên quảnlý trong ký túc xá cũ, nếu như phát hiện được tin tức hữu dụng nhớ nhắntin cho tôi biết.

A Trạch mở laptop của An Thanh đặt trên bàn:

- Tôi muốn gặp người phát bài post của chuyện này tìm hiểu một chút, traxét lại từ đầu. Lần này không thể lỗ mãng như vậy, chỉ cần tra rõ sựtình từ đầu tới cuối, tôi không tin không thể tiêu diệt con quái vậtkia.

Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi, xem ra a Trạch không đem chuyện này tra ra được manh mối chắc chắn sẽ không bỏ qua.

- Wow, hai con heo lười các cô, rốt cục đã chịu rời giường sao!

Thanh âm thật lớn kia không cần quay đầu nhìn liền biết An Thanh đã trở lại:

- Hai người thật sự ngủ giỏi a, đặc biệt Diệp Tiểu Manh, còn chảy cả nước bọt.

- Tôi không có…

Diệp Tiểu Manh muốn chối cãi, nhưng nhìn thấy áo gối của mình tựa hồ có dấu vết ẩm ướt.

- Đây không phải nước bọt, tôi bị ác mộng hù chảy nước mắt mà thôi.

- Wow, thật đáng yêu, bị ác mộng sao, có cần sau này tỷ tỷ ôm cô ngủ hay không, như vậy cô cũng sẽ không bị ác mộng nữa đâu!

An Thanh ôm đầu Diệp Tiểu Manh, nhảy nhót giày xéo.

- Không…buông ra…

Diệp Tiểu Manh muốn giãy dụa, nhưng làm sao cũng không thoát khỏi tay An Thanh.

- An Thanh, tôi có việc định hỏi cô, người đầu tiên phát bài post trên bbs cô có biết là ai không?

A Trạch quay đầu lại hỏi.

- Người đầu tiên? Hẳn là học trưởng khoa máy tính đại nhị đi, sao vậy, cô đối với chuyện này đã có hứng thú sao, bây giờ trường học không chophép bàn về việc này đó.

An Thanh nghe được a Trạch hỏi thăm, hơi sửng sốt, Diệp Tiểu Manh liền nhân cơ hội trốn ra khỏi ma chưởng của nàng.

- Biết tên không?

A Trạch không để ý tới cấm lệnh của trường học, chỉ cần có thể tra ra chân tướng chuyện này, quản gì tới lão sư trong trường.

- Biết, gọi là Văn Hạo, là một trong những người phát khởi xã đoàn Thần Hi Thanh Lam.

An Thanh gật đầu.

- Thật là xảo a!

Lời của An Thanh vượt ngoài ý tưởng của a Trạch:

- Xem ra chuyện này phải bắt tay từ hắn.

- Cô muốn tìm hắn sao? Nghe nói ngày hôm qua hắn bị cảnh sát gọi đi hỏichuyện rồi, sau khi trở về tự nhốt mình trong phòng ngủ, không gặp aicả.

An Thanh đi tới trước mặt a Trạch:

- Tại sao cô lại có hứng thú đối với chuyện này?

- Không có gì!

A Trạch nhẹ nhàng lắc đầu:

- Theo lời của cô người phát khởi Thần Hi Thanh Lam không chỉ là một người rồi?

- Ừ, còn có hai nữ sinh, nghe nói lúc ấy do ba người họ đến ký túc xá cũ.

An Thanh đem tình báo mà mình biết nói ra.

- Thật tốt quá, nói cho tôi biết tên của hai nữ sinh kia, có thể tìm được hai nàng ở đâu?

A Trạch hưng phấn nắm lấy bả vai An Thanh.

An Thanh chưa từng nhìn thấy a Trạch nhiệt tình qua như vậy bao giờ, liền nói ra tên hai người kia.

A Trạch nghe xong làm sao tìm được hai nữ sinh kia, liền nhanh như trận gió chạy ra khỏi phòng ngủ.

- Nè, a Trạch, đã nói cùng nhau ăn trưa…

Diệp Tiểu Manh chạy theo sau, trên hành lang làm gì còn bóng dáng của a Trạch.

Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi, bất đắc dĩ quay trở về phòng ngủ.

- A Trạch nàng…không có sao chứ…

An Thanh vẫn đứng tại chỗ sững sờ, bị cử động vượt ngoài ý liệu của a Trạch làm cho không hiểu ra sao.

- Không có chuyện gì!

Diệp Tiểu Manh vùi đầu vào trong chăn:

- Mỗi tháng luôn luôn có vài ngày như vậy, không cần để ý!

- À, tư liệu mà cô muốn đều nằm ở đây.

Quản lý thư viện liếc mắtnhìn Diệp Tiểu Manh, mặc dù nghiên cứu thật lâu đã xác định thẻ sinhviên của nàng không phải là hàng nhái, nhưng trong lòng nhân viên quảnlý vẫn không muốn tin tưởng cô bé có bề ngoài như học sinh trung học đệnhất cấp chín