
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3212501
Bình chọn: 10.00/10/1250 lượt.
thúc giục Trần TuấnThành chạy nhanh hơn một chút, đường xe chỉ cần đi hai tiếng hơn là tớimà sáu người phải dùng tới hơn bốn tiếng mới tới.
- Cuối cùng đã tới…
Diệp Tiểu Manh xuống xe duỗi lưng một cái, có chút đói bụng. Theo Diệp TiểuManh xem ra, ăn bữa cơm no so với bất cứ chuyện gì cũng trọng yếu hơnnhiều.
A Trạch đứng ở phía xa lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Manh,trong ánh mắt tràn đầy đề phòng, mà thần kinh cực độ thô to như DiệpTiểu Manh lại chỉ lo bận rộn tìm kiếm địa phương có thể ăn cơm tronglàng du lịch, căn bản không hay biết.
Cơm nước nghỉ ngơi xongxuôi, sáu người thay đồ bơi đi tới suối nước nóng trong làng du lịch, dù sao làng du lịch đang dùng suối nước nóng này để chiêu dụ du khách. Nói là suối nước nóng, nhưng khi tiến vào bên trong nhìn qua cảnh tượng lập tức làm tâm linh Diệp Tiểu Manh vỡ tan tành, đây rõ ràng chính là hồbơi nha, bất quá bên trong hồ bơi bỏ thêm chút nước nóng thì được gọi là suối nước nóng rồi? Diệp Tiểu Manh càng ngày càng muốn đi về nhà.
Hai cặp nam nữ trẻ tuổi khác cũng không hề để ý tới chuyện này, bốn ngườicười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ chơi đùa trong hồ bơi. Theo bọn hắn xemra, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với nhau, dù ở trên đỉnh núi Hymalaya cũng không thành vấn đề.
Diệp Tiểu Manh cực kỳ nhàm chán ngồibên cạnh hồ bơi dùng chân đá nước, trời sinh vốn là vịt lên cạn, nàngđối với bơi lội chẳng những không có hứng thú, thậm chí còn có chút sợnước.
- Không biết Minh Diệu đang làm gì…
Diệp Tiểu Manh bắt đầu nhàm chán ngồi ngẩn người suy tư.
Thanh âm tiếng nước vỗ làm Diệp Tiểu Manh đang ngồi ngẩn người chợt thứctỉnh. Ngẩng đầu nhìn qua, một mình a Trạch đang bơi trong hồ, hồ bơi dài 50m không biết nàng đã bơi mấy lần, nhưng không hề có chút dấu hiệu mỏi mệt. Bơi tự do, bơi ngửa, bơi bướm, bơi ếch, đủ loại thế bơi biến hóakhác nhau, giống như một nàng mỹ nhân ngư đang bay lượn trong nước.
- Wow, Nhã Ngôn, em họ cô thật là lợi hại.
A Trạch mặc vào đồ bơi vóc người thật cao gầy liền hấp dẫn ánh mắt hai nam sinh.
- Hừ…
Thái Nhã Ngôn cùng Lý Tâm Di bị giành mất danh tiếng rất tức giận, bỏ lại hai nam sinh đang ngẩn người đi về phòng thay quần áo.
- Uy, Tâm Di, chờ anh một chút đi, sao đi nhanh vậy, chơi thêm một lúc nữa đi, chờ anh với…
Phát hiện bạn gái rời khỏi hai nam sinh không dám tiếp tục thưởng thức tư thế bơi lội của a Trạch, vội vàng đuổi theo.
- Ngô ngô ngô, thật quá hâm mộ đi thôi.
Diệp Tiểu Manh nhìn dáng bơi duyên dáng của a Trạch liền có chút ý muốnxuống nước. Nàng đưa chân nhẹ nhàng thò vào trong nước, thật ấm áp, hẳnlà rất thoải mái đi, Diệp Tiểu Manh chầm chậm vịn bờ hồ buông mình xuống nước.
- Mình nhớ trước kia Minh Diệu đã dạy mình bơi lội, mình nhớ coi…hít sâu một hơi…hai tay duỗi thẳng…
Diệp Tiểu Manh thả bàn tay vịn bờ hồ.
- Ục ục…ục ục…
Thân hình nàng giống như quả cân chìm xuống đáy nước.
- Ngô ngô ngô ngô…cứu mạng…
Cảm giác mình đang chìm dần xuống, Diệp Tiểu Manh luống cuống tay chân. Tứchi cực độ không chịu phối hợp vùng vẫy lung tung, muốn cho thân thể nổi lên nhưng kết quả thân thể càng ngày càng chìm xuống.
- Khụ…khụ…
Uống vài ngụm nước, Diệp Tiểu Manh mới phát giác thì ra khi nàng đứng thẳng thì mực nước chỉ ngang lồng ngực của mình.
- Nước này thật khó uống…Ân?
Diệp Tiểu Manh thấy a Trạch đứng cạnh bờ hồ, dùng loại ánh mắt như nhìn kẻngu ngốc nhìn nàng. Sau đó a Trạch dùng khăn lông lau tóc, bỏ đi vềphòng thay quần áo, bỏ lại một mình Diệp Tiểu Manh ngây ngốc đứng tronghồ bơi.
- Ngô ngô ngô…thật mất mặt…
Diệp Tiểu Manh chậm rãi leo ra hồ bơi.
Lau khô đầu tóc, bên ngoài truyền vào thanh âm Thái Nhã Ngôn.
- Tiểu Manh, chúng ta đi bắn cung nào, nhanh lên một chút đi.
- Nga, tới ngay!
Diệp Tiểu Manh đem trương phù bình an Minh Diệu đưa cho nàng vội vã nhét vào trong túi quần, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Không đợi đi vào sân bắn cung, từ rất xa Diệp Tiểu Manh đã có thể nhìn thấymấy du khách vây quanh một chỗ, thỉnh thoảng phát ra tiếng than thở.
Diệp Tiểu Manh có chút ngạc nhiên, đi tới gần nhìn xem là chuyện gì xảy ra.
Hô hấp, giương cung, buông tay, từng mũi tên bay về phía mục tiêu, cả tám mũi tên cắm chi chít trong hồng tâm, không hề sai lầm.
- Uy, em họ của em thật lợi hại quá!
Trần Tuấn Thành nhỏ giọng nói bên tai Thái Nhã Ngôn.
- Hừ, người thích làm nổi thôi.
Thái Nhã Ngôn có vẻ rất khinh thường em họ mình.
- Cô không phải nói nàng chỉ thích xem những quyển sách kỳ quái khi ở nhà thôi sao?
Lý Tâm Di cũng có chút tức giận, ở trong lớp nàng cũng được xem như nhânvật phong vân, ngày thường được nam sinh tán dương cùng truy đuổi làmcho nàng không cách nào nhịn được cảm giác bị người khác đoạt đi ánhsáng.
- Tôi làm sao biết, chúng ta đi thôi, nàng thích thể hiện thì cứ để cho nàng ở đây thể hiện một mình đi.
Thái Nhã Ngôn tức giận bỏ đi, Trần Tuấn Thành cùng Chu Tuấn bất đắc dĩ nhìn nhau, đuổi theo.
- A Trạch…cô thật lợi hại…
Thấy A Trạch buông cung, Diệp Tiểu Manh sấn tới, trong mắt tràn đầy sùng bái.
- Có thể dạy cho tôi không?
- Không rảnh!
A Trạch lạnh lùng trả lời, rời khỏi