XtGem Forum catalog
A Teen Love Story

A Teen Love Story

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324532

Bình chọn: 9.5.00/10/453 lượt.

?!!??) [Con bé này leo cao quá rồi, có bắc loa kêu chắc nó cũng chẳng nghe được '>

Con Lam bật cười vì sự ngu ngốc và mơ mộng thái hóa của con bé người ở “miệng còn hôi sữa” mà bày đặt mơ cao này.

_Thôi, chị đâu dám…. Mà có dám chắc ngày đó cũng không đến đâu….

_Ý chị là sao? – Con bé đánh hơi thấy sự “lật lọng” của Kiều Lam.

_Em quên chị là bạn thân của Thùy Anh à? Đáng lẽ ra em phải giữ nguyên cái định kiến rằng chị rất đáng ghét. Vì sự thật đúng là thế đấy cô bé ạ, em sẽ còn ghét chị dài dài… – Nhỏ Lam nói lòng vòng rồi vào vấn đề chính – Chị sẽ phá chuyện em và Thường Khánh cho đến cùng, cưng à! – Con nhỏ nhấn mạnh từng chữ.

_Chị…. – Nhã Khuê đứng bật dậy, quay đi – Hóa ra chị đến đây không phải để gặp anh Thường Khánh mà là để nói với tôi những điều nhảm nhí ấy. Nếu vậy thì chị về đi, tôi không muốn nghe!

_Em không nghe nhưng chị vẫn phải nói. – Nhỏ Lam cương quyết – Người Thường Khánh yêu là Thùy Anh, em có làm gì đi chăng nữa thì đó vẫn là sự thật không thể thay đổi, cô bé à!

_Nếu chị nói vậy – Nhã Khuê quay mặt lại, cười nham hiểm – Chứng minh cho tôi xem đi, rằng anh Khánh yêu chị Thùy Anh…. – Con bé nói tiếp – Anh ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt với chị Anh và quan tâm, thân thiết với tôi….Ai cũng công nhận điều đó mà, sao mấy chị vẫn ráng níu kéo quá khứ làm gì? Làm như thế chẳng khác chi chị Thùy Anh đang tự hạ nhục mình, cầu xin tình yêu của anh Khánh, chứ chẳng có ích gì đâu!

Nhỏ Lam phải nhịn lắm mới không vả cho con nhỏ mấy tát. Mà nói “mấy” chỉ là phóng đại thôi, chứ với nhiệt độ cơ thế của nhỏ Lam bây giờ, chỉ cần một vả là Nhã Khuê đủ “văng răng cửa, bửa răng hàm, đất lành răng đậu” rồi.

Cố gắng kiềm chế cơn nóng, nhỏ Lam bình tĩnh đáp lời:

_Nghĩ lại đi cô bé, ai mới đang cầu xin tình yêu của Thường Khánh? Là bạn của hắn hai năm, chị thừa hiểu tính khí hắn. Nhớ lại đi, có phải hắn chỉ thân thiết với em ở trong trường, nhất là trước mặt Thùy Anh, còn về nhà thì lạnh lùng lắm, phải không?

Nhã Khuê im lặng, lần đầu tiên con nhỏ nghĩ lại về điều đó, và nó có vẻ…đúng…. Kiều Lam bồi thêm:

_Thường Khánh chỉ đang sử dụng em như một vật gì đó, để hắn có thể chống vào và tự đẩy mình ra xa Thùy Anh, như một cái mái chèo chẳng hạn!

_Cứ cho là vậy đi! – Nhã Khuê một mực chống đỡ đến cùng – Cứ cho là anh Khánh đang sử dụng tôi, nhưng như thế cũng có nghĩa là anh ấy muốn rời xa chị Thùy Anh. Và tôi sẽ có cơ hội.

_Thường Khánh chưa bao giờ hết yêu Thùy Anh – Nhỏ Lam khẳng định chắc nịch – Chị có thể đọc được điều đó trong ánh mắt tội lỗi khi hắn nhìn Thùy Anh, chỉ là…. chị không tìm được lí do tại sao mà thôi… – Con nhỏ nói thì thầm rồi cao gịong trở lại – Mà em cũng đâu có thật lòng thật dạ gì với Thường Khánh. Cái duy nhất em thật lòng với chính là gia tài đồ sộ của tập đoàn BlackS, có phải không?

_… – Nhã Khuê thoáng kinh ngạc rồi im lặng.

_Chị hiểu quá rõ loại người như cô bé đây mà. Nghèo nàn, quê mùa, chân ướt chân ráo lên TP với hy vọng đổi đời bằng cách bán danh dự, có khi bán cả thể xác cho một đại gia nào đó để đổi lấy tiền – Nhỏ Lam làm ra vẻ khinh thường, giọng điệu phỉ báng.

_Tôi cấm chị xúc phạm đến tôi! – Nhã Khuê gầm lên, giận dữ.

_Chị không xúc phạm ai cả, chị chỉ đang nói sự thật thôi…. Và cơn giận của em đã chứng minh rằng chị nói đúng. Chính em mới là người đang tự xúc phạm, hạ thấp danh dự của chính mình, Nhã Khuê à! – Con Lam nhìn con bé với đôi mắt sắc như dao.

_Chị muốn nói gì thì nói, tôi mặc kệ – Nhã Khuê cầm cái khay lên, định quay bước đi.

Nhỏ Lam liền đứng dậy vịn vai con bé lại:

_Còn người mẹ mới mất của em thì sao? Em không biết nghĩ đến bà ấy à?

_Sao chị biết mẹ tôi? – Nhã Khuê quay lại, nhìn Kiều Lam, vẻ dè chừng. Thật ra, chính Mạnh Khoa đã cho người đi điều tra thân thế của Nhã Khuê.

_Chuyện đó không quan trọng. Điều chị muốn nói là em đang phụ lòng mẹ em đó. Bà ấy đã hy sinh cả cuộc đời mình cho em, mong một ngày em sẽ nên người, vậy mà… – Nhỏ Lam chợt im lặng rồi tiếp – Chắc mẹ em chẳng bao giờ có thể tưởng tượng rằng con gái mình có ngày lại có thể đang tâm bán rẻ danh dự, bám víu vào người khác, để đổi chác với đồng tiền và sống kiếp tầm gửi.

_Chỉ là…chỉ là bây giờ mà thôi! – Nhã Khuê kiên quyết cãi – Thường Khánh là một người tốt, làm sao mà tôi không yêu anh ấy cho được…. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, rồi Thường Khánh cũng sẽ yêu tôi. Chúng tôi sẽ cưới nhau, và sẽ sống hạnh phúc. Đó chính là số phận của tôi, và mẹ tôi ở dưới suối vàng cũng sẽ yên lòng khi con gái mình được hạnh phúc…

_Em đang ngây thơ thật hay cố tỏ ra không hiểu vậy? – Nhỏ Lam cắt ngang – Thường Khánh không hề yêu em, bây giờ và mãi mãi…. – Con nhỏ chợt lặng thinh một lúc rồi tiếp – Thôi được rồi, nói suông mãi em cũng không chịu tiếp thu đâu nhỉ!? Đi đây với chị!

_Tại sao tôi phải nghe lời chị?! – Nhã Khuê cứng đầu.

_Tùy em thôi … Đi với chị nếu em muốn thấy sự thật…

——————————————————

Hiện Kiều Lam và Nhã Khuê đang nấp sau bức tường ở trung tâm học thêm. Bãi đất trống phía sau bức tường, Thường Khánh và Mạnh Khoa đang đứng mặt đối mặt, giống như là sắp “bụp” nhau vậy.