
lên đi trở về bên giường đối với Cung Viễn Tu cười:
“Đến đến, ăn cơm.”
“Nương tử sẽ đút cho ta sao?”
Cung Viễn Tu có chút chờ mong nhìn nàng.
“Này này.”
Kiếp trước thiếu hắn đi? Thiếu đi? Khẳng định ! . Một chén tổ yến Vu Thịnh Ưu mang tới rất nhanh liền giải quyết, nàng cầm bát không hỏi:
“Còn muốn sao?”
Cung Viễn Tu một miệng thức ăn lắc đầu, Vu Thịnh Ưu cũng không bắt buộc hắn, đứng dậy nói:
“Ngươi ngủ tiếp một hồi, ta đi ăn một bữa cơm, chết đói.”
trong khoảng thời gian Cung Viễn Tu hôn mê này, Vu Thịnh Ưu cũng chưa ăn chút gì. Cung Viễn Tu nằm ở trên giường, mắt mở to chớp chớp nhìn nàng, miệng còn đầy thức ăn, Vu Thịnh Ưu dùng tay phải, che đi hai tròng mắt sáng ngời của hắn:
“Nhắm mắt lại.”
Trong lòng bàn tay bị lông mi thật dài của hắn lướt qua, một cảm giác ngứa ngáy dâng lên, nâng tay lên, hắn đã nhắm mắt lại, Vu Thịnh Ưu cười cười, bưng bát không đi ra ngoài, ở trên bàn nhìn một lượt cũng không thấy cái bát sạch nào, nàng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dùng cái bát Cung Viễn Tu vừa ăn tổ yến qua, ngồi đối diện với Cung Viễn Hàm, hùng hục ăn, tướng ăn của Vu Thịnh Ưu bình thường đã không biết thế nào là lịch sự, nay đói bụng lại càng như lang thôn hổ yết, thức ăn tuy rằng nhiều, nhưng phân lượng mỗi loại đồ ăn cũng không nhiều, mấy đĩa đồ ăn gần Vu Thịnh Ưu đều bị nàng ăn hết. Cung Viễn Hàm chống đầu, mỉm cười nhìn nàng ăn. Vu Thịnh Ưu ngừng tay, liếc mắt nhìn hắn một cái nói:
“Ngươi nhìn ta để làm chi? Nhìn ta có thể ăn no sao?”
Cung Viễn Hàm cười:
“Nhìn ngươi là ăn no.”
“Ngươi có ý tứ gì? Nhìn ta ăn không vô đi?”
Vu Thịnh Ưu trừng hắn.
“A. Hóa ra ngươi có biết a.”
Cung Viễn Hàm một bộ dáng kinh ngạc.
“Vậy ngươi cũng đừng ăn!”
Vu Thịnh Ưu oán hận nói xong, đứng dậy, đem toàn bộ đồ ăn bên chỗ Cung Viễn Hàm đổ vào bát lớn, lấy đĩa không đặt trước mặt hắn, chính mình bưng bát lớn, đem bát thức ăn quấy thành một đống, kia nhìn…… Ừm, thật sự là no rồi……= = Cung Viễn Hàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng nhiên bật cười ra tiếng:
“Đại tẩu, ngươi ăn hết nhiều như vậy sao?”
“Ngươi quản ta à.”
Vu Thịnh Ưu hung hăng nói, ăn không xong thì sao, chính là không cho ngươi ăn. Cung Viễn Hàm nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười ôn nhu:
“Đại tẩu, ngươi biết không? Khi phụ thân ta còn nhỏ, gia đình có biến cố, một nhà bốn người lưu lạc đầu đường, phụ thân là trưởng tử trong nhà, tự nhiên phải gánh nặng chăm sóc đệ muội, nhưng năm đó phụ thân tuổi nhỏ, làm thế nào tìm được thức ăn? Ai, thường xuyên là bị đói, dì Ba nhà ta khi đó bị đói mà chết.”
Vu Thịnh Ưu ngậm một miếng cơm ở miệng, khó hiểu nhìn hắn, hắn nói chuyện này làm gì? Hắn nghĩ nói cho nàng đoạn huyết lệ sử này, nàng sẽ ăn hết toàn bộ thức ăn, tuyệt không lãng phí sao ? Cung Viễn Hàm cười nhìn nàng tiếp tục nói:
“Này cũng không phải là trọng điểm.”
Vu Thịnh Ưu không ngậm nổi miệng cơm nữa, phun tới, ai cũng không thấy rõ động tác của Cung Viễn Hàm, hắn đã nhẹ nhàng bay tới ngồi cách nàng một khoảng, trên y phục màu trắng, ngay cả một giọt nước canh cũng không bắn tới, vẫn bình tĩnh ôn hòa mỉm cười tựa như chưa có chuyện gì xay ra. Mà gã sai vặt vẫn đứng bên hầu hạ hắn, vẻ mặt thất thần dính đầy hạt cơm, ánh mắt u oán nhìn Vu Thịnh Ưu. Vu Thịnh Ưu nhìn gã sai vặt vẻ có lỗi, rút ra khăn tay, trước lau miệng mình, sau đó cười đưa qua nói:
“Lau đi, lau đi, ha ha, ta không phải cố ý.”
Gã sai vặt tiếp nhận khăn tay, buồn bực nhìn nước miếng trên khăn tay, lau cũng bẩn, không lau cũng bẩn. Đại thiếu nãi nãi…… Quả nhiên giống như đồn đãi — gặp nàng sẽ không có chuyện tốt! Vu Thịnh Ưu cố ý bỏ qua ánh mắt ai oán của gã sai vặt, quay đầu nhìn Cung Viễn Hàm nói:
“Vậy trọng điểm là gì?”
Cung Viễn Hàm cười:
“Trọng điểm a, chính là…… Chuyện phụ thân ta ghét nhất là — lãng phí thức ăn. Ở Cung gia chúng ta, ai cũng biết, làm cho đại ca của ta không vui, đó là đắc tội mẫu thân, nếu là lãng phí thức ăn, hắc hắc, ngươi nói là đắc tội với ai?”
“Ngươi…… Cha ngươi?”
Cung Viễn Hàm gật đầu xác nhận, cười:
“Nhớ rõ mới trước đây, có một lần Tam đệ còn một chút cơm không ăn, bèn bỏ đi.”
Cung Viễn lắc lắc ngón tay:
“Bị cha ta phát hiện, ngươi đoán cha ta phạt hắn như thế nào?”
Vu Thịnh Ưu lắc đầu.
“Ha ha, ngươi có thể đi hỏi Tam đệ một chút, ta nghĩ hắn bây giờ vẫn còn bị thương cả thân thể lẫn tâm hồn a.”
Cung Viễn Hàm híp mắt cười ôn nhu. Vu Thịnh Ưu đang cầm bát, nhỏ giọng nói:
“Cái kia…… Ta…… Ta không để cho cha ngươi biết là được.”
Cung Viễn Hàm tay phải chống cằm, nghiêng đầu, tóc dài đen như mực có vẻ nhu hòa, hắn mỉm cười nói:
“Phụ thân nhất định sẽ biết.”
“Làm sao lại biết?”
Cung Viễn Hàm cười:
“Bởi vì — ta sẽ mật báo.”
“……”
Vu Thịnh Ưu trừng lớn mắt, dùng sức trừng hắn:
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi tiểu nhân!”
Cung Viễn Hàm đứng dậy, phe phẩy chiết phiến, nói với gã sai vặt:
“Tiểu Lục Nhi, ngươi ở lại nhìn, nếu thiếu nãi nãi ăn không xong chén cơm này, nói cho ta biết.”
Tiểu Lục Nhi cung kính gật đầu đáp ứng.
“Đại tẩu, ngài dùng từ từ, Viễn Hàm không bồi tiếp được.”
Tiêu sái xoay người, biến mất ở cửa.
“…… Cung Viễn Hàm!”
Cái