Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323895

Bình chọn: 10.00/10/389 lượt.

với những người khi dễ Tu Nhi mà trên đường hạ độc, bà biết, tức phụ này bà chọn đúng rồi, Ưu Nhi sẽ không để cho Viễn Tu bị người ta khi dễ. Huống chi Tu Nhi lại thích nàng ta như thế, như thế này cũng có thể bù lại một chút áy náy của bà đi.

“Tốt lắm, mọi người đều đi ra ngoài đi, để cho Tu Nhi nghỉ ngơi thêm.”

Cung phu nhân phất tay với mọi người, sau đó quay đầu nhìn Vu Thịnh Ưu nói:

“Ưu Nhi, chiếu cố Viễn Tu cho tốt, không được lại cho nó ăn cái thứ loạn thất bát tao gì đó, nếu lần sau còn phát sinh loại tình huống này –”

Bà nói tới đây, ánh mắt lạnh lùng. Vu Thịnh Ưu cả người run run, chỉ cảm thấy làn da bị đâm vào sinh đau. Nhìn thấy bộ dáng Vu Thịnh Ưu, Cung phu nhân mỉm cười, lời nói vẫn nhỏ nhẹ như trước, nhưng Vu Thịnh Ưu lại chỉ cảm thấy lạnh ~ lạnh từ trong tâm ra ngoài.

“Gia pháp cũng không phải chỉ để đó cho đẹp mặt.”

Cung phu nhân thản nhiên nói,

“Ưu nhi, ngươi coi như là xuất thân tiểu thư, nên biết đạo lý này, phải không?”

“Vâng vâng.”

Vu Thịnh Ưu gật đầu lung tung, trong lòng cũng không chấp nhận, nàng xem như tiểu thư cái gì , rõ ràng chính là một nha đầu thôn dã a, bất quá, bà bà tức giận lên bộ dáng thật đúng là rất đáng sợ, thật khác xa so với bình thường. Kỳ thật mỗi người đều có điểm mấu chốt của chính mình, nếu không vượt quá điểm mấu chốt này, ngươi làm gì tùy ngươi, nhưng nếu ngươi dám vượt quá điểm mấu chốt, không phải nói nói cười cười một chút là có thể bỏ qua, đối với Tương Vân công chúa mà nói, Cung Viễn Tu khỏe mạnh cùng khoái hoạt chính là điểm mấu chốt, là ai cũng không thể phá hư, cho dù là Vu Thịnh Ưu cũng vậy.

“Nương tử, nàng ngây ngốc cái gì a?”

Cung Viễn Tu kéo kéo người nàng. Vu Thịnh Ưu nhìn bóng dáng Cung phu nhân dần dần đi xa nói:

“Mẫu thân ngươi thật sự rất yêu ngươi.”

“Kia đương nhiên rồi, mẫu thân không thương Viễn Tu thì ai yêu?”

Cung Viễn Tu vẻ mặt đắc ý, sau đó nhìn nhìn thấy Vu Thịnh Ưu có chút ảm đạm, bèn nói:

“A, còn có nương tử cũng yêu Viễn Tu.”

“Ai yêu ngươi a? Ta thiếu chút nữa độc chết ngươi.”

Vu Thịnh Ưu ngoảnh đầu, không nhìn Cung Viễn Tu đang hồn nhiên tươi cười.

“Yêu a. Đương nhiên yêu a, những người có chữ ‘Nương’ đều yêu Viễn Tu a.”

Cung Viễn Tu kéo tay Vu Thịnh Ưu, ở trong lòng bàn tay nàng viết một chữ ‘Nương’;

“Nàng xem chữ ‘Nương’ là một chữ ‘Nữ’ một chữ ‘Lương’ tạo thành nga, chính là ý nữ nhân tốt lắm, rất tốt nha! Nữ nhân tốt lắm rất tốt sao lại không thương Viễn Tu chứ?”

Vu Thịnh Ưu nhìn trong lòng bàn tay có chữ, trong lòng không biết vì cái gì có chút khó chịu.

“Nương tử, nương tử, nàng nói xem đúng hay không?”

Cung Viễn Tu muốn chứng thực luận điệu của mình hỏi nàng.

“Đúng vậy sao.”

Vu Thịnh Ưu nắm chặt lòng bàn tay, cười nhạo một tiếng hỏi:

“Kia… trên đường tiểu cô ‘nương’ cũng yêu ngươi?”

“Ách……”

Hình như không phải.

“Tại trù phòng nấu cơm Trù ‘nương’ cũng yêu ngươi?”

Vu Thịnh Ưu lại hỏi.

“Ách……”

Hình như cũng không phải.

“Đại ‘nương’ bán thịt ở chợ cũng yêu ngươi?”

“Ách……”

Bán thịt là nữ nhân sao? Viễn Tu không biết a.

“Vạn nhất phụ thân nhà ngươi cưới tiểu lão bà, tiểu ‘nương’ nhà ngươi cũng yêu ngươi?”

“……”

Phụ thân sẽ không cưới tiểu lão bà.

“Trong hoàng cung các vị ‘nương’ nương cũng yêu ngươi? Đều yêu ngươi? Hử?”

Vu Thịnh Ưu từng bước ép sát.

“……”

Cung Viễn Tu lắc đầu, lắc đầu, dùng sức lắc đầu.

“Sao nào.”

Vu Thịnh Ưu gõ gõ trán hắn, cười cười kết luận. Cung Viễn Tu bĩu môi, vô cùng đáng thương nhìn nàng, ô ô…… Nương tử biết…… Nương tử xấu…… Vì sao Viễn Tu không nhớ đến có nhiều nữ nhân như vậy đều có chữ ‘nương’ chứ. Vu Thịnh Ưu nhìn bộ dạng ủy khuất đáng thương của hắn, có chút tự trách, chính mình có phải đã quá đà hay không? Nàng giả bộ ho khụ khụ, sau đó nói:

“Bất quá…… Nếu ý ngươi là những người thân có chữ ‘nương’ đều thích ngươi thì cũng không sai.”

Cung Viễn Tu vừa nghe lời này, lại vui vẻ lên, nắm lấy tay Vu Thịnh Ưu làm nũng kêu:

“Nương tử, nương tử, nương tử.”

“Kêu cái gì.”

Vu Thịnh Ưu lên tiếng, bộ dáng có chút không kiên nhẫn. Nhưng nếu nhìn kỹ nàng, sẽ phát hiện vẻ mặt nàng tràn đầy tươi cười.

“Hắc hắc.”

Cung Viễn Tu cho dù bị hung, cũng nhìn nàng cười đến vui vẻ, hắn hoàn toàn bỏ qua biểu tình hung dữ của Vu Thịnh Ưu. Nhìn hắn cười, Vu Thịnh Ưu có chút sủng ái hỏi:

“Không phải đói bụng sao? Ta đem cơn đến cho ngươi ăn?”

“Được.”

Đáng yêu tươi cười, thanh âm vui vẻ.

“Rốt cục muốn ăn cơm sao? Cho ta thêm hai chiếc đũa.”

Một thanh âm ôn hòa lại có vẻ trêu tức từ bên ngoài vang lên.

“Cung Viễn Hàm, ngươi sao còn chưa đi?”

“Đại tẩu lời ấy sai rồi.”

Cung Viễn Hàm mở chiết phiến, cười vẻ mặt ôn nhã, bộ dáng công tử quyền quý. Nghiêng đầu, cười khẽ, hòa nhã nói:

“Đại tẩu tựa hồ đã quên, đây là phòng tại hạ.”

“A! Đúng vậy.”

Vu Thịnh Ưu vỗ vỗ đầu nghĩ, nơi này quả thật là phòng Cung Viễn Hàm:

“Ha ha, kia cùng nhau ăn cơm đi.”

Nàng đứng dậy, đi đến bàn cơm, trên bàn đầy canh thang với thức ăn, trường hợp này Vu Thịnh Ưu cũng là nhìn. Cầm lấy bát, gắp cho Cung Viễn Tu một chén lớn tổ yến, sau đó gắp thêm một miếng thịt cùng một ít đồ ăn tinh xảo khác. Bưng


Snack's 1967