Old school Swatch Watches
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324444

Bình chọn: 7.5.00/10/444 lượt.

‘x’ hắn?”

Hưng phấn hưng phấn! (khụ, ‘x’ đã kiểm duyệt =”

=) Thần bí nhân đã kiệt sức, sắc mặt lập tức xanh mét. Mạt Nhất đạm mạc nhìn nàng, không lắc đầu, cũng không gật đầu. Xem ra đã đoán sai:

“Chẳng lẽ là lăng trì, cắt từng mảnh từng mảnh thịt xuống, hay là róc hết thịt ở bụng, toàn thân chỉ còn xương trắng?”

Thần bí nhân bị dọa muốn chết, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Mạt Nhất liếc mắt một cái, nhãn thần chợt lóe, vẫn là không gật đầu. Ồ…… Lại đoán sai:

“A! Ta đã biết, có phải ‘rửa mặt chải đầu’ hay không? Chính là đun một thùng nước sôi, đem người thả vào bên trong nấu, đừng nấu chín, vừa nấu vừa lấy cái bào, bào thịt xuống?”

Vu Thịnh Ưu vừa nói vừa làm động tác bào thịt. =)))

“Để cho ta chết, để cho ta chết đi! Mạt Nhất, nếu ngươi là nam nhân thì khiến cho ta chết đi! Làm cho ta chết! Cho ta một cái chết thống khoái đi.”

Thần bí nhân điên cuồng quát to. Mạt Nhất không quay đầu, sắc mặt không đổi. Vu Thịnh Ưu gãi đầu, kỳ quái nhìn thần bí nhân:

“Mạt Nhất có phải nam nhân hay không cùng việc ngươi có chết hay không có quan hệ gì, ngươi phải chết, hay là được sống, quyền quyết định ở trên tay chính ngươi, chỉ cần ngươi nói ra chủ tử của ngươi là ai, chúng ta sẽ tha cho ngươi.”

Thần bí nhân ánh mắt lóe lóe, lại ảm đạm trở lại, cúi đầu. Xem ra đánh chết hắn cũng không khai ra. Mạt Nhất âm trầm liếc mắt một cái, trên gương mặt anh tuấn không dậy nổi một tia gợn sóng:

“Tiểu thư, mời ngài đi ra ngoài.”

Vu Thịnh Ưu lắc đầu, nói:

“Coi như hết, thả hắn đi đi.”

Nàng không phải thánh mẫu, hắn muốn bắt nàng, nàng để cho Mạt Nhất tra tấn hắn chết đi sống lại, cũng coi như một người vì nàng mà bị tra tấn chí tử, nàng vẫn là có chút…… Ách, không hạ thủ. Được rồi, nàng thừa nhận nàng là thánh mẫu ! Khinh bỉ chính mình. ( tỷ còn tự kỷ hơn Ngự Thư ca =”

=) Mạt Nhất phất tay, hai gã ngục tốt một tả một hữu đưa Vu Thịnh Ưu đi ra khỏi địa lao, Vu Thịnh Ưu một cước đạp cửa, quay đầu nhìn lại địa lao âm trầm hắc ám, Mạt Nhất lạnh lùng lãnh khốc thẳng tắp đứng ở nơi đó, hắc y, tóc đen, con ngươi đen không một tia sáng, Mạt Nhất, hắn như thế thích hợp với hắc ám, giống như là trời sinh phải như vậy, Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên có một loại xúc động muốn kéo hắn ra khỏi đó. Cuối cùng liếc nhìn thần bí nhân, trong mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng, nàng cùng hắn đều biết, chờ đợi hắn chính là hình phạt tàn khốc, tra tấn cho tới chết…… Nhưng nàng sẽ không cứu hắn, cũng giống như hắn không tự cứu chính mình. Vu Thịnh Ưu quay đầu, đi ra ngoài, dưới ánh mặt trời nóng rực, lại tuyệt không cảm thấy ấm áp. Vu Thịnh Ưu trở lại phòng, trên bàn thức ăn vẫn giống như lúc nàng đi, một chút cũng chưa động, Vu Thịnh Ưu nhíu mày, đã năm ngày, năm ngày đều không nhìn thấy Viễn Hạ, từ ngày bắt được thần bí nhân kia, Cung Viễn Hạ cũng không thấy xuất hiện, Vu Thịnh Ưu thậm chí hoài nghi thần bí nhân bị bắt chính là hắn, cho nên nàng đã thử dùng sức kiểm tra trên mặt thần bí nhân, nhưng cũng không phải là dịch dung. Cung Viễn Hạ đến tột cùng là đi đâu? Là đã xảy ra chuyện, hay là đã một mình bỏ đi trước. Vu Thịnh Ưu ngồi xuống, tay phải nâng cằm, khẽ bóp ngón tay, hắn sẽ không bỏ đi trước một mình, như vậy, chỉ có một khả năng. Vu Thịnh Ưu buông tay, hét lớn một tiếng:

“Bàn Tử –!”

Không đầy năm giây, một viên đại cầu lăn vào, Vu Thịnh Ưu trước khi hắn mở miệng liền nói:

“Ta không phải lão bà ngươi.”

Những lời này, mặc kệ thế nào cũng phải nói, không bằng thay đổi trình tự, để nàng nói trước đi. Ái Đức Ngự Thư nhíu mày nhìn nàng, có chút mất hứng, lạc thú duy nhất bị nàng tước đoạt. Cho dù nàng không thừa nhận, nhưng là hắn cũng nói cho đã nghiện a.

“Này Bàn Tử.”

Vu Thịnh Ưu chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, ý bảo hắn ngồi, Ái Đức Ngự Thư vừa cười meo meo vừa ngồi xuống. Vu Thịnh Ưu, con mắt vòng vo chuyển, thử hỏi:

“Ngươi gần đây…… Có thấy con chuột trong phòng ta hay không a?”

Ái Đức Ngự Thư cầm lấy một đĩa điểm tâm trên bàn, ăn một miếng lại một miếng, vừa ăn vừa lắc đầu, miệng phun bột điểm tâm nói:

“Con chuột? Không có a, cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua con chuột. Nếu thấy, nhất định giúp nàng đánh chết nó.”

Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn hắn, muốn tìm ra một tia sơ hở trên mặt hắn, nhưng trên mặt Bàn Tử, trừ bỏ tham ăn cái gì cũng không có . Chẳng lẽ, thực không phải hắn bắt? Vu Thịnh Ưu có chút lo lắng gục đầu xuống, cái tên Cung Viễn Hạ kia, không lẽ lại không cẩn thận bị kẻ nào khác bắt đi rồi. Có nên cầu Bàn Tử tìm hắn cứu về không? Ái Đức Ngự Thư nhìn Vu Thịnh Ưu gãi đầu lo lắng, trong mắt hiện lên một tia tức giận cùng âm ngoan. Mà khi Vu Thịnh Ưu lại ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại trở thành một Bàn Tử tham ăn.

“Cái kia…… Bàn Tử a.”

Vu Thịnh Ưu cẩn thận hỏi:

“Ta nghe nói, Quỷ Vực môn cơ quan thiết lập rất nhiều, vì sao thần bí nhân có thể dễ dàng trà trộn vào như vậy a?”

Ái Đức Ngự Thư cười:

“Ta cố ý.”

“Ách?”

“Cố ý triệt đi cơ quan ở một số nơi, phóng một số kẻ có ý đồ quấy rối tiến vào, chờ tới khi người nên vào đã vào rồi, đóng cửa lại, bắt chuột trong bình.”

Bàn Tử cười thực xinh đẹp:

“Xem, hiện tại không phải đã bắt được