pacman, rainbows, and roller s
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324480

Bình chọn: 7.00/10/448 lượt.

u Thịnh Ưu rống lại!

“Ha ha, đại tẩu, sáng sớm tinh lực liền tốt như vậy a?”

Một tiếng cười khẽ, một câu trêu đùa. Nháy mắt đem lý trí Vu Thịnh Ưu đang bị thiêu cháy kéo về. Người nào đó toàn thân cứng ngắc cúi đầu nhìn, dưới thân là Cung Viễn Tu bị nàng thoát chỉ còn tiết khố, hắn ánh mắt mê hoặc quang mang, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, tóc dài như mực tán loạn, cơ thể rắn chắc, dáng người tuyệt mỹ. Nuốt nước miếng, được rồi, nàng muốn phun máu mũi. Lại quay đầu, nhìn Bàn Tử vẻ mặt phẫn nộ cùng Cung Viễn Hàm cười vẻ mặt ôn nhu…… Được rồi! Nàng muốn chết! Ô ô ô ô ~! Đại sắc lang nháy mắt biến thành rùa con, chỉ thấy nàng động tác nhanh chóng, đem chăn cuốn chặt người! Lui xuống, lui xuống, càng lui càng nhỏ, càng lui càng nhỏ…… Thượng Đế a! Ta đời này mỗi lần cầu ngươi, ngươi cũng không quan tâm ta, chỉ lần này, chỉ lần này thôi, cầu ngươi, làm cho ta biến mất đi! Nhưng Thượng Đế lần này vẫn không quan tâm đến nàng, nên người cần biến mất vẫn không biến mất, chờ Cung Viễn Hàm giễu cợt đủ, chờ Bàn Tử phát hỏa xong, thế giới rốt cục lại im lặng. A, chuyện Vu Thịnh Ưu làm sáng nay, lại ồn ào huyên náo cả Quỷ Vực, không người nào không biết, không người nào không hiểu. Hóa ra sát thủ cũng bát quái!

“Nương tử, nương tử.”

Cung Viễn Tu chọc chọc Vu Thịnh Ưu đang cuốn chăn thành sâu ở trên giường. Sâu Ưu không nhúc nhích.

“Nương tử, nàng làm sao vậy?”

Cung Viễn Tu tiếp tục lay nàng, đã ba canh giờ, từ sáng sớm, sau khi nương tử cởi quần áo hắn bị nhị đệ cùng một bàn tử bắt gặp, nương tử bắt đầu cuốn chăn trên giường, giống như kén tằm, không rời giường, không ăn cơm, cũng không nói chuyện.

“Nương tử?”

Cung Viễn Tu dùng sức kéo kéo chăn. Người nào đó càng cố gắng cuốn chặt chăn.

“Nương tử? Nàng tại sao không để ý tới Viễn Tu?”

Cung Viễn Tu đặc biệt ủy khuất nhìn sâu Ưu, không cam lòng xông lên kéo chăn. Sâu Ưu gắt gao túm lấy chăn, mấp máy mấp máy, lại càng bò sâu vào trong giường. Cung Viễn Tu không kéo được chăn, xông qua đem cả người lẫn chăn ôm vào trong ngực, bất mãn:

“Nàng không để ý tới ta, không để ý tới ta.”

Vu Thịnh Ưu xốc lên một góc chăn, giống như con mèo rón rén, vụng trộm nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói:

“Ta đói bụng.”

“Đói bụng?”

Cung Viễn Tu nháy mắt mấy cái, buông cục cưng sâu Ưu ra, chạy đến bên cạnh bàn bưng một đĩa điểm tâm lại, đặt ở trên giường, tươi cười sáng lạn nói:

“Nương tử, có điểm tâm nga.”

Một cánh tay nhỏ bé trắng nõn từ trong chăn vươn ra, nhanh chóng cầm một khối điểm tâm, trong chăn truyền ra thanh âm nhai nuốt, một lát sau, cánh tay nhỏ bé lại duỗi ra, ở chỗ cũ sờ a sờ, cái gì cũng không sờ thấy, sâu Ưu thật cẩn thận mở hé chăn, nhìn lại. Chỉ thấy Cung Viễn Tu bưng cái đĩa cười thực đáng yêu nhìn nàng, hắn cầm một khối điểm tâm, đặt ở bên ngoài chăn, dùng sức vẫy vẫy, như là gọi con gà con:

“Lêu lêu lêu lêu ~ đến ăn nga. Lêu lêu lêu lêu ~ nương tử đến ăn nga.”

Vu Thịnh Ưu:

“……”

Muốn nổi giận a. Lại nhìn Cung Viễn Tu trong mắt chờ đợi, cùng miệng vui cười, nàng lại luyến tiếc, nhíu mày, toàn bộ thân thể mấp máy về phía trước, mấp máy, mấp máy, kéo tay hắn lại, ăn luôn điểm tâm trên tay Cung Viễn Tu. Cung Viễn Tu vui vẻ vỗ tay, ăn ăn, nương tử ăn.

“Lêu lêu lêu lêu ~ nương tử đến ăn nga.”

Cung Viễn Tu tiếp tục uy a, tiếp tục uy. Vu Thịnh Ưu tiếp tục ăn a, tiếp tục ăn. Hai người một uy vui vẻ, một ăn sung sướng. Lại một khối bánh đậu xanh nhét vào chăn, Vu Thịnh Ưu mở lớn miệng, a — ô! Gì? Bánh đậu xanh biết chạy? Nga, ở đây. Lại mở lớn miệng, a — ô! Lại chưa ăn được? Nhíu mày…… A ô! A ô! A ô! Chưa ăn được, chưa ăn được, chưa ăn được! Hừ! Viễn Tu này đúng là đứa nhỏ nghịch ngợm, cũng học được khôi hài …… Vu Thịnh Ưu mím mím miệng, cầm lấy bàn tay đang cầm bánh đậu xanh, cắn một cái, ăn bánh đậu xanh, còn muốn cắn cả tay để trừng phạt! Miệng của nàng vừa ngậm vào tay hắn, nhẹ nhàng cắn xuống, ngón tay thon dài kia đầu tiên là cứng đờ, run nhè nhẹ một chút, sau đó như là bị điện giật mạnh mẽ thu trở về. Hừ hừ, sợ rồi sao! Vu Thịnh Ưu đắc ý cười. Từ lúc đó, điểm tâm đưa vào trong chăn không còn nghịch ngợm nữa.

“Nương tử, ăn no chưa? Ăn no có thể đi ra.”

“Không cần.”

“Vì sao không được chứ? Viễn Tu rất muốn cùng nương tử chơi nga.”

Cung Viễn Tu ghé đầu vào giường, chớp đôi mắt thuần khiết, sạch sẽ tinh thuần nhìn Vu Thịnh Ưu bọc chăn. Vu Thịnh Ưu hé chăn, nhìn hắn, khó xử nói:

“Không phải ta không muốn, ta mất hết mặt mũi rồi, không thể gặp người khác.”

Cung Viễn Tu chồm người nhìn qua khoảng chăn mà Vu Thịnh Ưu hé ra sau đó nghiêm túc nói:

“Nương tử, mặt của nàng vẫn còn a, ta nhìn thấy.”

Vu Thịnh Ưu cười một tiếng, nhẹ giọng mắng:

“Ngốc tử.”

“Ha ha, nương tử nở nụ cười, nương tử nở nụ cười là có thể đi ra đi?”

trán Cung Viễn Tu chạm khẽ vào trán nàng, hai người cách một cái chăn bông mỏng, giống hai con chó nhỏ đáng yêu, đẩy tới đẩy lui.

“Ra đi, ra đi.”

“Không được, không được.”

“Hì hì……”

“Hì hì……”

Cung Viễn Hàm đứng phía sau Cung Viễn Tu, mỉm cười nghe hai người ngây ngốc lời ngon tiếng ngọt, nhấc chân rời khỏi phòng, ngửa đầu nhìn thiên không, kh