80s toys - Atari. I still have
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323540

Bình chọn: 7.00/10/354 lượt.

động bí ẩn! Sơn động này,Vu Thịnh Ưu có biết…… Thì ra, căn cứ của kẻ đứng đằng sau màn độc thủ, lại là ở đây! Sát thủ lão đại một tay mang theo Vu Thịnh Ưu, một tay kéo sợi dây thừng bên vách núi, thoải mái mở cửa động. Cửa động có bốn thủ vệ trông coi, hắc y nhân nhìn một thủ vệ trong đó nói:

“Đi bẩm báo chủ nhân, đã đưa Vu Thịnh Ưu đến.”

“Dạ.”

Thủ vệ kia rời đi, sát thủ lão đại khiêng Vu Thịnh Ưu trên vai, đi nhanh về phía trước, trong sơn động, cứ cách mười bước lại có một ngọn đèn, ánh đèn mờ mờ chiếu lên vách tường cứng rắn lạnh lẽo. Sau một hồi, tới một nơi rộng lớn sáng sủa, sát thủ vứt Vu Thịnh Ưu trên mặt đất, đứng ở một bên im lặng chờ. Cũng không biết qua bao lâu, mới có một tiếng bước chân khoan thai chậm rãi đi đến. Vu Thịnh Ưu lúc này đã thanh tỉnh lại, nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn bốn phía, trong hang động âm u,hai hàng thủ vệ đứng thẳng tắp, sau khi chủ nhân của tiếng bước chân kia ngồi lên vị trí cao nhất, bọn thị vệ đồng thanh hô:

“Cung nghênh giáo chủ!”

Vu Thịnh Ưu cố hết sức ngẩng đầu, nhìn nam nhân ở trên cao kia, nam nhân mang mặt nạ màu bạc, thấy không rõ bộ dạng:

“Che mặt cái con khỉ! Đừng tưởng rằng ngươi mang một cái mặt nạ chó má vào thì ta sẽ không nhận ra ngươi! Tứ sư huynh!”

Nam nhân phía sau mặt nạ cười khẽ:

“Làm sao ngươi biết ta là tứ sư huynh của ngươi?”

“Hừ! Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng! Phụ thân cùng các sư huynh bản lĩnh cao như vậy, sao có thể dễ dàng để bị bắt hết một mẻ như thế, nhất định là trong nhà có nội gián! Nội gián là ai,ta vốn suy nghĩ đã lâu mà vẫn không phát hiện ra, nhưng sơn động ở vách núi này, ngoài ta ra cũng chỉ có ngươi biết! Tứ sư huynh! Đừng quên, sơn động này là do ta phát hiện ra đầu tiên, khi đó ta chỉ cho ngươi xem, ngươi đi xuống xem một vòng rồi đi lên, nói với ta sơn động này rất nông lại bẩn, bảo ta không cần đi vào, cũng không cần nói cho ai biết.”

Vu Thịnh Ưu cười lạnh một chút, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:

“Nhớ ngày đó, ta tin tưởng ngươi như vậy! Ngươi nói chim bơi dưới nước ta cũng không nhăn mày một chút mà tin tưởng đó là cá chim! Nhưng mà! Cư nhiên lại là ngươi!”

“Ha ha ha. Ngươi cũng không ngu ngốc.”

Nam nhân nâng tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh nhã, dáng vẻ tương tự như tứ sư huynh của Vu Thịnh Ưu, nhưng mà, nhìn còn trẻ hơn so với tứ sư huynh một chút, trên mặt hắn mang theo một tia tà khí, kém khá xa khí chất ôn nhu của tứ sư huynh.

“Ngươi là ai?”

Vu Thịnh Ưu nhíu mày hỏi.

“Ta?”

Nam tử chọn mi cười khẽ, rất là yêu mị:

“Ta là phụ thân của tứ sư huynh ngươi.”

“…… Đệ đệ?”

“Phụ thân.”

“Ca ca?”

“Phụ thân.”

“Cháu ngoại?”

“Ta nói ta là phụ thân hắn!”

Nam tử nổi giận, lần đầu tiên có kẻ làm cho hắn phải lặp lại bốn lần cùng một câu!

“Gạt người, nhìn ngươi rõ ràng chỉ mười mấy tuổi!”

Vu Thịnh Ưu lớn tiếng kêu, vẻ mặt không tin!

“Thật sự sao? Thật sự? Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?”

Phụ thân của tứ sư huynh lấy từ trong người ra một cái giương,soi trái soi phải,soi lên soi xuống, một hồi lâu sau, mới thỏa mãn nói:

“A, gần đây lại trẻ hơn ra ! Xem ra, máu của xử nữ quả nhiên là thần dược dưỡng nhan.”

Khóe miệng Vu Thịnh Ưu run rẩy, người này… không phải là một kẻ biến thái đấy chứ?

Chương 42: Bị giam

Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn, người này chính là đương nhiệm môn chủ của Thành Ngọc Kiếm Trang, Thành Hoa Khanh, nghe Bàn Tử nói hắn cùng phụ thân là sinh tử chi giao, sau khi Thánh Y Phái bị diệt, người này ở trên giang hồ thề nhất định phải vì Thánh Y phái báo thù, không chỉ như thế, còn tổ chức một Phản Quỷ Liên Minh, chuyên thảo phạt Bàn Tử? Người này… thật sự là giỏi che dấu a, người tốt, người xấu đều là hắn, nàng ghét nhất chính là loại ngụy quân tử vô sỉ này! Thành Hoa Khanh lại nhìn gương ngắm nghía hơn nửa ngày, còn cẩn thận nhìn kỹ khóe mắt:

“Nha! Ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt cũng chưa có. Ha ha, thật sự là rất hoàn mỹ .”

Hắn vừa lòng thu gương lại, nói với người hầu bên người:

“Đêm nay lại giết một xử nữ nữa, dùng máu tươi của nàng ta tắm một cái. A, ở bồn tắm rải thêm vài cánh hoa hồng, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Thành Hoa Khanh lại bổ sung một câu.

“Cái này…… Giáo chủ.”

Người hầu cúi đầu, có chút khó xử.

“Sao?”

Thành Hoa Khanh mắt lạnh nhìn lại. Người hầu quỳ xuống vội vàng nói:

“Ngày hôm qua chỉ còn lại một xử nữ,đã giết rồi. Trong giáo đã không còn xử nữ nữa .”

Thành Hoa Khanh chụp cái bàn nổi giận:

“Cái gì! Cư nhiên đã hết rồi! Lại đi bắt thêm cho ta.”

“Này…… Này…… Bởi vì gần đây liên tục có chuyện xử nữ mất tích, làm cho trong phạm vi trăm dặm, nữ tử chưa kết hôn điên cuồng lập gia đình, thuộc hạ…… Thuộc hạ rất khó tìm được……”

“Cái gì! Tìm không thấy, tìm không thấy, vậy ngươi làm được gì!”

Thành Hoa Khanh tức giận đánh một chưởng. Người hầu bị đánh iệng phun máu tươi, bỗng nhiên lại ngắm thấy Vu Thịnh Ưu đang nằm trên đất. Hai người ánh mắt tương đối, Vu Thịnh Ưu cuống quít lắc đầu nói:

“Ta không phải, ta đã lập gia đình !”

Thành Hoa Khanh liếc mắt trừng nàng một cái nói:

“Đừng khẩn trương, ta chỉ muốn nữ tử mĩ mạo, ngư