
u Thịnh Ưu miết miết miệng, cái mũi hồng hồng , hốc mắt hồng hồng , lộ ra biểu tình mềm mại, chỉ vào sát thủ áo đen bên người Thành Hoa Khanh cáo trạng:
“Là hắn, hắn đánh muội, đánh muội thiệt nhiều lần, còn lấy đao chém muội, hắn còn đem tướng công muội ném xuống sông !”
“Nga, là hắn a.”
Vu Thịnh Bạch ngữ điệu vân đạm phong khinh, hắn ngẩng mặt, mắt phượng dài nhỏ nhìn về hướng hắc y nam tử, sau đó bỗng nhiên cười, nói với Thành Hoa Khanh:
“Ta có một phương thuốc, có thể khiến ái tóc của ngươi trở nên đen huyền, mềm mại bóng loáng như tơ.”
“Nga? Thật sự? Mau nói cho ta biết.”
Thành Hoa Khanh hai mắt tỏa ánh sáng nhìn hắn.
“Ngươi chặt hai ngón tay cái của hắn, ta liền nói cho ngươi.”
Vu Thịnh Bạch nghiêng đầu cười khẽ. Thành Hoa Khanh mày cũng không nhăn một chút phân phó nói:
“Chặt đi.”
Hắc y sát thủ cuống quít quỳ xuống cầu xin tha thứ:
“Giáo chủ, giáo chủ khai ân a! A –”
Thành Hoa Khanh lắc lắc mũi kiếm đầy máu tươi, nhìn Vu Thịnh Bạch nói:
“Hiện tại có thể nói cho ta biết đi.”
Vu Thịnh Bạch cười khẽ, từ trong người lấy ra một phương thuốc giao cho người hầu bên cạnh.Người hầu cầm phương thuốc bước nhanh đến trước mặt Thành Hoa Khanh, Thành Hoa Khanh cầm phương thuốc quét mắt nhìn một lần, giao cho người hầu bên người:
“Theo phương thuốc mà làm.”
“Tuân lệnh.”
Người hầu lui ra. Thành Hoa Khanh vẫy vẫy ống tay áo, nhìn về phía đám người cười lạnh:
“Mấy người các ngươi, đừng ra vẻ nữa cho ta, hiện tại, thê tử các ngươi, đứa nhỏ, sư muội, đều ở trong tay ta, nếu không muốn lấy máu các nàng cho ta tắm, liền ngoan ngoãn làm theo lời ta, bằng không đừng trách ta xuống tay không lưu tình!”
Chương 43: Đại boss biến thái
Nhìn theo nam nhân biến thái rời đi, Vu Thịnh Ưu không khỏi mở miệng hỏi:
“Lão biến thái này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Hắn?”
Vu Thịnh Bạch nhếch miệng châm chọc cười:
“Hắn muốn giữ nhan, trường sinh bất lão.”
“Nga, việc này mọi người đều muốn a.”
Vu Thịnh Ưu nhíu mày:
“Kia cùng nhà chúng ta có quan hệ gì?”
“Cùng nhà chúng ta quan hệ rất lớn a.”
“Sao?”
“Chuyện này nói ra rất dài……”
Thì ra, giang hồ đồn đại đều không phải là tin đồn vô căn cứ, Thánh Y phái
“Thánh Y Bảo Điển”
quả thật ghi lại phương thuốc trường sinh bất lão mà mấy trăm năm trước đã biến mất, vừa vặn lại là thần y thế gia, đương nhiên biết chỗ tốt cũng như nguy hại của phương thuốc này, Thánh Y phái đại chưởng môn thứ mười ba vốn định hủy đi sách này, nhưng mà,một là sách này quả thật là bảo vật, thứ hai, một thứ nếu tồn tại, tất nhiên có giá trị cùng sứ mệnh của nó, thứ ba, thân là thần y quả thật cũng luyến tiếc hủy đi một phương thuốc tuyệt thế như vậy. Hắn càng nghĩ, cuối cùng quyết định đem phương thuốc ghi lại thuật trường sinh bất lão kia, đặt ở phong thư, phong ấn tại mật thất, cũng dặn hậu nhân, Thánh Y phái không đến thời điểm diệt môn nhất định không thể mở phong thư ra. Đã qua mấy trăm năm, mọi người sớm quên đi thuốc trường sinh bất lão, ngay cả chưởng môn Thánh Y phái cũng không biết phương thuốc ở ngay chính mật thất nhà mình. Mãi cho đến mười hai năm trước, Vu Hào Cường,cha của Vu Thịnh Ưu chịu sự ủy thác của Thành Hoa Khanh bạn lão, thu bát công tử của hắn làm đồ đệ thứ tư của mình, sự tình bỗng nhiên biến động. Nói lại yêu cầu thu đồ đệ của Vu Hào Cường rất cao, thứ nhất phải có tướng mạo xuất chúng, thứ hai phải có đầu óc thông minh lanh lợi, thứ ba phải chịu khó dụng công học tập. Vu Hào Cường dựa vào ba điều kiện này, thu được ba đồ đệ trước có thể nói là nhân trung long phượng, muốn tài có tài,muốn mạo có mạo, nhưng chỉ có tính cách thật sự quá mức quỷ dị, đại đồ đệ Vu Thịnh Thế lạnh lùng lãnh khốc, cũng không cùng người nhiều lời một câu, nhị đồ đệ Vu Thịnh Bạch có nói nhiều hơn, nhưng lại phóng đãng không kềm chế được, hoàn toàn một bộ dạng họa thủy, tam đồ đệ Vu Trung Hạ quả thật không như thế, nhưng lại quá mức quái gở âm lãnh. Đồ đệ người người đều tốt, nhưng cũng không người nào đủ làm tri kỷ. Mà tứ đồ đệ Vu Thịnh Văn từ nhỏ lại ôn nhu thiện lương săn sóc, kính cẩn nghe theo, chọc người thích, cho nên Vu Hào Cường quả thật vô cùng thích hắn,dốc lòng truyền thụ một thân y thuật cho hắn, mọi nơi trong Thánh Y phái đều cho phép hắn tới,kể cả mật thất! Vu lão cha cơ hồ muốn bồi dưỡng hắn làm con rể, Vu lão cha nghĩ, Ưu nhi nhà hắn cùng Thịnh Văn môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, thật tốt a, rất xứng, làm cho người ta yên tâm a! Ngày sau hắn có nhắm mắt cũng không lo lắng nữ nhi bị khi dễ. Cũng không biết vì sao, Vu lão cha lúc nào cũng lo lắng không gả được con gái, hoặc là gả đi lại bị người ta hưu trở về. Nhưng sau lại…… Không nói mọi người cũng biết. Có lẽ Vu lão cha đời này hối tiếc nhất chính là chuyện thu lục đồ đệ Vu Tiểu Tiểu. Nói lại, mùa hè năm ấy Vu Thịnh Văn mười hai tuổi, một mình tới mật thất Thánh Y phái xem sách thuốc , nghiên cứu dược, chính là do cơ duyên xảo hợp, hắn phát hiện phong thư có phương thuốc trường sinh bất lão, mở ra đọc xong, biết chính mình đã xem tới thứ cấm kỵ, có thể đưa tới đại họa, ngay tại thời điểm