XtGem Forum catalog
Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi

Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi

Tác giả: Lam Ninh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322571

Bình chọn: 7.00/10/257 lượt.

tập. Không gặp không về.” Chương 02 phần 2“Hơn 2000 năm trước, nhà triết học Hy Lạp Aristotle hệ thống lại các nghiên cứu và suy luận của mình và sáng lập nên truyền thống logic, còn gọi là dạng thức logic; sau này Frege cùng Russell lấy đó làm mệnh đề để sáng lập ra logic toán học, hay còn được gọi là phép logic. Dạng thức logic có bốn định luật cơ bản: luật thống nhất, luật không mâu thuẫn, luật bài trừ , luật bổ sung cho nhau. Còn logic biện chứng cũng có bốn quy luật cơ bản: luật không thống nhất, luật mâu thuẫn, luật bao nhận, luật không bổ sung. Qua đó có thể thấy dạng thức logic dùng để phân tích cùng nhận định một việc thực còn logic biện chứng dùng để dự đoán tương lai. Nói một ví dụ đơn giản, về luật đồng nhất trong dạng thức logic: người tốt chính là người tốt, kẻ xấu chính là kẻ xấu; luật không mâu thuẫn: là người tốt thì không phải là kẻ xấu, là kẻ xấu thì không phải là người tốt; luật bài trừ: không có ai không tốt hoặc không xấu; luật bổ sung: người tốt luôn có lý do để trở thành người tốt, kẻ xấu luôn có lý do để trở thành kẻ xấu.” Giáo sư vừa giảng vừa giơ cao tay phải vung vẫy trong không khí nhìn rất giống người chỉ duy dàn nhạc.

Cây bút máy trong tay Ôn Noãn xoay tròn còn nhanh hơn cây quạt điện trên đầu, cô sắp không phân biệt rõ đâu là tốt đâu là xấu nữa rồi, nhàm chán chọt chọt Trương Dực Chẩn đang ngồi học ở bên cạnh: “Sao anh lại chọn môn học tự chọn khô khan như vậy chứ?”

Người thầy lớn tuổi tóc bạc trắng ở trên bục giảng tiếp tục giải thích cho sinh viên theo học tiết của ông: khái niệm mặt trong là khái niệm chỉ ra phản ánh thuộc tính của đối tượng. Khái niệm mặt ngoài là khái niệm chỉ ra phản ánh bản chất của đối tượng. Dạng thức logic có mặt ngoài càng lớn thì mặt trong sẽ càng nhỏ. Ví dụ mặt ngoài sách thì lớn hơn còn mặt trong sách thì nhỏ hơn. Khái niệm hạn chế là khái niệm chỉ mục đích thông qua việc gia tăng mặt ngoài để thu hẹp mặt trong. Khái niệm khái quát là khái niệm chỉ mục đích thông qua việc gia tăng mặt trong để thu hẹp mặt ngoài.

“Vậy sao em còn chọn?”

Bởi vì anh đó, cô cười thần bí mà không trả lời. Ghé mặt lên trên mặt bàn gỗ bóng loáng nghe giáo sư trích dẫn điển cố để phân tích. Tông giọng đều đều, tốc độ chậm rãi, thỉnh thoảng còn chèn vào vài câu tiếng Pháp êm tai tới nỗi nghe xong chẳng hiểu câu nào.

Anh quay sang nhìn cô thì phát hiện cô đã ngủ. Thật là một cô nàng ngốc nghếch, rõ ràng không có hứng thú lại cứ đòi chọn môn dạng thức logic làm tiết học tự chọn. Kết quả nghe chưa tới mấy câu đã mơ mơ màng màng mơ về Tô Châu rồi (Quê của Noãn Noãn). Có lẽ đã tập thành thói quen nên anh chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ chứ không bài xích.

Cô gối đầu lên cánh tay, tóc dài mềm mại rũ xuống che chắn đôi má trắng nõn xinh xắn, ngay cả trong mơ mà đôi lúc cũng nở nụ cười.

Trong lòng anh gợn lên một cơn sóng dịu dàng xa lạ.

Khi Ôn Noãn mở mắt thì phòng học hình bậc thang rộng rãi chỉ còn lại hai người bọn họ, à còn có một nhân viên vệ sinh đang quét tước. Cô ngồi thẳng lưng, chớp chớp cặp mi dài chưa tỉnh ngủ: “Người đâu hết rồi? Sao đi sạch hết rồi?”

“Hiện tại là 9 giờ 30, tan học lâu rồi.” Anh kẹp sách đi ra ngoài: “Tôi thấy tốt nhất em nên đổi môn tự chọn lại như cũ đi.”

Vốn cô theo học lớp lịch sử mĩ thuật phương Tây, đó là lớp có tỉ lệ đậu cao nhất nổi tiếng toàn trường. Còn dạng thức logic cũng nổi tiếng toàn trường với tỉ lệ đậu thấp nhất. Cho nên cô mới đổi lớp dễ dàng như vậy, cả đám người ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cái ghế trống đó. Ôn Noãn bỗng cười rộ: “Bộ em chưa kể chuyện hôm đó ở lớp lịch sử mĩ thuật phương Tây hả? Tiếng chuông vừa reo thì chỉ thấy ông thầy ngẩng cao đầu đi lên bục giảng, mặt mày dữ tợn mà quát: đầu tiên xin báo ấy người biết để mấy người chuẩn bị sẵn tâm lý, số sinh viên đủ điểm ở khóa thầy trước giờ rất ít. Tất cả bạn học ngồi bên dưới bàn tán với nhau cho rằng anh chị khóa trên lừa gạt muốn đẩy bọn em vào hố lửa chứ chẳng hề đậu dễ như đồn chút nào. Sau đó lại thấy thầy uống một hớp nước hắng giọng nói tiếp: thầy biết các em bề bộn nhiều việc nên không có thời gian học hành. Vì vậy mới chọn môn học nhẹ nhàng để chỉ cần chăm chỉ một tí thì dễ dàng đạt loại ưu. Nhưng tóm lại mấy anh chị coi trọng lớp của thầy ngày trước gần như không ai đủ điểm.” Cô nhớ ngày đó cả lớp đều ngập trong trận cười như lũ, tới bây giờ nghĩ lại cũng muốn cười.

Trương Dực Chẩn cũng hơi nhoẻn miệng: “Thầy Phương có yêu cầu rất nghiêm đối với học sinh, em cứ như vậy thì rất khó đậu kỳ thi kiểm tra.”

“Không sao đâu, vận may trong khi thi của em dạo này rất tốt. Chỉ cần không phải thi tiếng Anh thì nhất định có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa hôm nay do em mệt trong người nên mới ngủ gật, lần sau sẽ không như thế nữa.”

“Đã đi học thì cần phải học cho giỏi, không thể lãng phí thời gian.” Đâu phải chỉ cần đậu các kỳ thi thì mọi chuyện thuận lợi?

“Em không có lãng phí thời gian. Có thể học đậu dạng thức logic hay không cũng không quan trọng, em tới đây học là vì để em thấy vui vẻ, như thế thì không phải là lãng phí thời gian.”

Cô phản đối rồi tung tăng b