Old school Easter eggs.
Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi

Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi

Tác giả: Lam Ninh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322530

Bình chọn: 8.00/10/253 lượt.

ước xuống bậc thang, còn ca hát nữa.

Anh kinh ngạc nhìn về phía trước, anh biết mình thông minh lâu lắm rồi, cộng thêm sự chăm chỉ của bản thân thì mọi chuyện anh đều có thể làm tốt nhất. Từ nhỏ tới lớn, đoạn đường từ tiểu học thực hành – trường điểm trung học đến đại học tiếng tăm , thành tích mỗi năm của anh đều đứng nhất. Môn Teakwondo (Tiệt Quyền Đạo) được đai đen ba vạch, anh từng leo qua ngọn núi 5400 mét (cao hơn Fran xi phăng), ảnh chụp của anh từng được đăng trên tạp chí chuyên nghiệp.

Thế nhưng mình có thực sự vui vẻ không? Vui vẻ, một điều đơn giản tưởng chừng như bình thường chẳng có gì lạ lại bị rất nhiều người bỏ sót.

Còn cô thì chẳng hề xuất sắc mấy nhưng tại sao lại có thể vui vẻ đến như thế.

“Em rất thích hát hả?”

“Phải.” Cô ra sức gật đầu, sau đó lè lưỡi, “Chỉ tiếc em hát rất tệ, đã tra tấn lỗ tai của anh rồi.”

Nhìn hai con mắt sáng sủa, anh chỉ có thể lúng túng nói: “Đâu có, tôi thấy rất êm tai.”

“Thật không, thật không? Vậy em sẽ thường xuyên hát cho anh nghe.”

Thế giới khi có anh thật đẹp biết mấy,

Khi em nhớ tới nụ cười của anh,

Sẽ vô ý đọc lại lá thư tình năm đó,

Thời gian qua đi khiến tuổi xuân già cõi,

Không thể quay trở lại khoảng ngày đẹp đẽ bên nhau.

Trên tờ giấy đã ố vàng này,

Là ký hiệu khắc ghi thời trẻ tuổi,

Đừng trách tại sao khi đọc lại mà tim vẫn còn đập.

Anh có biết đó là khoảng trời đẹp đẽ biết bao.



Đó là một ca khúc mê mang đau đớn lòng nhưng lúc cô hát thì lại ngây ngô không lo không nghĩ, nhất định cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa thực sự sầu khổ bao giờ.

Cô thực sự hiểu được ý nghĩa của yêu đương sao?

“Vì sao em lại thích tôi?” Nhìn thấy Ôn Noãn quay lại nhìn mình, anh mới phát hiện mình đã hỏi ra miệng vấn đề dấu trong lòng mà chẳng hề suy nghĩ đắn đo. Anh không hiểu vì sao có người vừa gặp gỡ đã yêu nhau, cũng không mấy quen với việc dễ dàng thích một ai đó. Bởi vì đó nhất định là hiện tượng giả của bộ não trong lúc mê say, mà đã giả thì cuối cùng cũng chỉ là hư ảo.

“Thích thì thích, đâu có định nghĩa gì. Em tin vào cảm giác của mình.” Cô cắn môi, mặt mày đỏ lửng có chút ngượng ngùng.

Nam sinh đẹp trai xuất sắc trên thế gian này còn nhiều nhưng chỉ có anh là khiến trái tim cô rung động, không có nguyên nhân nào cả, chỉ do trái tim rung động mà thôi.

Anh dừng chân lại, quyết định nên nói rõ: “Tôi không có dự định yêu đương khi học đại học. Bởi vì sau khi tôi tốt nghiệp chuyên ngành xong thì rất có thể sẽ ra nước ngoài để nghiên cứu sâu hơn, tôi không muốn chậm trễ tuổi xuân của em hay bất cứ một cô gái nào khác.” Khi lên kế hoạch đời người thì anh chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương. Ít nhất cũng phải tới lúc sau khi có công việc ổn định thì anh mới bắt đầu lên kế hoạch yêu đương.

“Là vì sau này rất có thể sẽ phải ra nước ngoài học tập nên không tính chuyện yêu đương?” Cô mở to hai mắt: “Thực ra em cũng có thể xin thi phúc khảo để xét tuyển ra nước ngoài, hay anh sau khi tốt nghiệp đào tạo chuyên sâu trong nước. Tóm lại vấn đề này có thể giải quyết, cần gì phải suy nghĩ một chuyện đơn giản ra phức tạp như thế?” Cô chu môi dưới: “Nếu như người anh thích là một cô gái khác thì cũng đừng vì lý do này mà từ bỏ.

Nói xong cô lại cười rộ, đưa một tay cầm lấy lan can cầu thang rồi nhẹ nhàng bước xuống lầu, tiếp tục ca hát. Chiếc ba lô màu trắng có hình con tàu màu xanh biển do cô vẽ cứ hất lên hất xuống ở mỗi bước cô xuống lầu.

Hội liên hoan Trung Thu thành công hơn bao giờ hết, có rất nhiều sinh viên nhà ở thành phố đã ở lại cổ vũ mà không trở về.

Hẳn là do anh bạn Ngô Đạc rồi. Tống Hành Vân quay trở lại hậu trường tháo trang sức, tuy không muốn thừa nhận nhưng tối nay anh là người nổi bật nhất, tất cả buổi diễn đều chẳng bằng vị MC tỏa sáng bốn bề này.

“Hành Vân, bọn mình phải về phòng trọ, cậu muốn về cùng không?”

Cô lắc đầu,” Các cậu về trước đi, mình muốn ở lại nghỉ ngơi thêm một lát.”

Thực ra chơi đàn violin chẳng khiến cô mệt, cô muốn ở lại chỗ này có lẽ là vì muốn nói với ai kia mấy câu, muốn được ai kia khẳng định.

Ai kia?

Đến khi tất cả buổi diễn chấm dứt, cô vẫn không nghĩ thông nên dứt khoát xách hộp đàn trở lại dãy lầu trọ.

Ngày hội đoàn viên nhưng không có người thân ở bên cạnh thì ít nhiều gì cũng có chút cô đơn. Cô ngồi vào chỗ ngồi của mình trong sân thể dục dạng bậc thang, ngửa mặt nhìn vầng trăng sáng sáng tỏ giữa bầu trời đêm.

Mãi tới khi nghe thấy phía sau có tiếng gọi tên cô của Ngô Đạc.

“Anh xong rồi?”

“Tôi đi tìm em khắp nơi đó, sao không chịu lấy quà kỷ niệm cùng bánh trung thu.”

Hành Vân chỉ lấy hộp pháo, “Bánh trung thu thì khỏi đi.” Cô trước giờ luôn xin kiếu mấy món điểm tâm béo ngậy như thế.

“Một năm mới có một ngày trung thu, không thích ăn thì cũng phải ăn cho hợp với hoàn cảnh.” Anh tháo gói quà thắt dây nơ, lấy ra một cái hộp thật to: “Đây là bánh kem trung thu, để đến mai sẽ tan. Nên ăn hôm nay cho kịp.”

“Hộp lớn như vậy sao hai người ăn hết chứ?”

Anh cười thần bí mở nắp hộp ra, bên trong cái hộp lớn ấy chỉ có hai chiếc bánh trung thu màu trắng, khoảng không gian lớn còn lại đều là nguyên liệu giữ l