
của ông chủ sạp, cô tranh thủ lấy tay che miệng anh lại: “Không dùng để uống thì để trang chí cũng được mà.” Vứt tiền, tranh thủ kéo anh chạy chối chết.
Mãi đến khi ngồi trên tuyến xe buýt 211 quay về trường học, cô còn oán trách: “Sao anh có thể nói hàng của người ta không tốt thẳng mặt như vậy, nếu em không kéo anh chạy trốn nhanh thì chưa biết chừng anh đã bị ông chủ sạp giết người diệt khẩu rồi.”
“Trị an chỗ này không kém tới mức đó.”
“Em đang nói đùa mà, anh quá không hài hước rồi.”
Ôn Noãn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu lại, duỗi thẳng hai chân; giày sandal màu xanh bạc hà phối với lắc chân, thêm mắt cá nhân sáng khỏe, quả thật nhìn rất đẹp.
Nhìn thấy một người phụ nữ có thai lên xe mà trên xe thì đã hết chỗ ngồi.
“Dì ngồi ở chỗ cháu đi.” Cô đỡ người đó đang hành động bất tiện tới ngồi xuống.
Trương Dực Chẩn cũng đứng lên, muốn nhường chỗ của mình cho cô.
“Khỏi… còn cách trường học mấy trạm hà.” Cô mỉm cười đè hai vai của anh ngồi xuống, ánh mắt cong như trăng khuyết: “Cầm túi xách giúp em là được.”
“Cảnh đêm ở đây thật đẹp.”
Anh nhìn theo, nhìn biển người cùng dòng xe lấp lánh ánh đèn như thủy triều mà mọi ngày vẫn thấy, thành phố về đêm, cũng không có chỗ gì đặc biệt. Nhưng cô nói rất chắc nịch: “Rất đẹp.”
Vì thế anh không nói gì nữa mà cùng cô bắt đầu thưởng thức cảnh đêm.
Những ngọn đèn hồng cùng đèn đóm nhà cửa ngoài ô cửa sáng lạn nhưng lại không tươi sáng bằng hai lúm đồng tiền của cô.
Vừa bị từ chối nhưng sao cô còn có thể cười ngọt như vậy, đẹp như vậy?
“Mấy bồ nói lần sau mình nhuộm tóc màu đỏ lửa coi có được không?”
Hứa Gia nhìn gương mini xoắn xoắn mái tóc nhuộm có hơi phai màu trưng cầu ý kiến của mọi người.
“Theo tớ thì cậu dứt khoát nhuộm xanh hay tím đi, như thế nhìn sẽ cao hơn.” Chu Như Anh đưa ra lời đề nghị không đáng tin cậy.
“Tớ cũng rất muốn nhưng chỉ sợ sau khi ông ba của tớ thấy sẽ phát bệnh tim mất thôi.”
“Phải rồi, hồi hè bố mẹ cậu không có ý kiến gì với mái tóc nhuộm vàng của cậu à?”
“Heh heh, tớ nói với họ rằng bởi vì ăn không quen thức ăn chỗ lạ nên thiếu dinh dưỡng thành thử tóc mới ngả vàng.”
“Thế à ha ha.”
“Mẹ của tớ cũng vì vậy mà đặc biệt cưng tớ, mỗi ngày đều hầm canh cá canh gà bồi bổ cho tớ, kết quả mấy kg tớ ở trường vất vả lắm mới giảm được đều quay trở về với tớ.” Gia Gia là một cô gái có tư thái quyến rũ, ngày thường hay đòi giảm béo đều do tánh tình chỉ có ở con gái mà ra, cũng vì để ai đó vui mắt. Nhưng bạn trai của Gia Gia lại rất bất mãn với cân nặng của cô nên thường xuyên bắt ép cô ăn cơm, còn Gia Gia hết lần này đến lần khác đều bất mãn, lúc nào cũng nghĩ tới việc giảm cân.
Nhưng khi nhìn Ôn Noãn cầm một cây kem vị dâu ngọt về phòng thì niềm tin giảm béo của cô lập tức dao động.
“Cho tớ ăn một miếng có được không?” Nét mặt ủy khuất như cún con, để người không rõ chuyện nhìn vào nhất định sẽ nghĩ rằng đó là một đứa bé nhịn ăn nhịn mặc.
“Cậu có thể xuống dưới lầu mà mua.”
“Tớ chỉ ăn một chút xíu thôi, sẽ không ăn quá nhiều đâu.”
“Được rồi được rồi, vốn không định cho cậu ăn đâu đấy nhé.” Cô cầm que kem tới trước mặt Hứa Gia,
“Cảm giác ăn bữa tối với người tình trong mộng sao hả?” Chu Như Anh nghiêng người chặn Ôn Noãn lại để dò thám tin tức.
Cô đẩy cánh tay thừa thải ấy ra, nằm lên trên giường ngửa mặt, “Ảnh nói không thích tớ.”
“Hic?” Hồi nãy nhìn từ xa thấy cô mua một đống đồ về nên còn tưởng tối nay rất vui chứ.
“Là do tâm trạng không được tốt nên mới đi mua sắm.” Cô lười biếng ghé đầu vào giường bày ra thành quả shopping: “Thấy cái này như thế nào?”
Gia Gia trợn mắt: “Ôn đại tiểu thư thân yêu ơi, sao cô lại chẳng có dáng vẻ thất tình một chút nào hết vậy?”
“Tớ không thất tình.” Bởi vì chưa bắt đầu yêu đương thì cô đã bị cự tuyệt rồi, “Nè, các cậu có đề nghị nào mang tính xây dựng không?”
Đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm cùng xem nhiều phim thần tượng đều vô dụng, cô vĩnh viễn không học được ba mươi sáu kế trong tình yêu.
“Đề nghị thì không.” Như Anh lên tiếng hệt như một chuyên gia tâm lý, cô rất thích đảm nhiệm vai trò chỉ đạo đường tình duyên của người khác. Nguyên nhân bởi vì cô có rất nhiều hiểu biết trong chuyện này nhưng không thể ứng dụng lên bản thân nên chỉ đành dành ra một ít chỉ điểm chúng sinh, thuận tiện xem thử hiểu biết của cô trong thực tế có phải là chân lý hay không.
“Nhưng bình thường thì chẳng nam sinh nào thích bị theo đuổi, cho dù có chấp nhận thì sau này cũng dễ dàng chia tay, vì càng dễ lấy tới tay thì càng không biết quý trong ấy mà.”
“Thật hả?” Ôn Noãn có chút lo lắng cùng nghi ngờ dựa vào thành giường, tay ôm một quyển [Hamlet'> bìa cứng. Vì tăng hứng thú tiếng Anh cũng vì giúp bản thân có chút khí chất cao nhã nên ngày đầu tiên khi khai giảng cô đã mua mấy quyển kịch Shakespeare có đủ nguyên văn lẫn dịch văn. Đáng tiếc khi mua về mới phát hiện tiếng Anh ở thời đại của Shakepeare có sự thay đổi rất lớn trong thời đại bây giờ, thay đổi từ ngữ pháp cho tới từ vựng nên cô đọc vào chẳng hiểu mô tê gì. May mà mấy quyển kịch cô mua phần lớn là mấy vở kịch lãng mạn như [Giấc mộng giữa đêm hè'>, thỉnh thoản