Polaroid
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210694

Bình chọn: 9.5.00/10/1069 lượt.

lấy lưng anh, sau một lúc ôm chặt, anh đẩy cô ra, dục vọng đến đỉnh điểm, chất lỏng màu trắng dục vẽ trên bụng cô một đường nét đẹp mắt.

Anh ở trên người cô thở dốc, lần này, ngay cả một cơ hội anh cũng sẽ không cho cô.

Dung Ân cười khẽ, nhưng vậy cũng tốt, cô đỡ phải uống thuốc.

” Dung Ân, ” cách gọi cưng chiều như trước đã không còn, anh gọi cả tên họ của cô, ” Nếu không phải cô muốn dùng đứa con dây dưa với tôi, tôi sẽ không thay đổi nhanh như vậy.”

Người đàn ông này, anh gối lên vị trí gần tim cô nhất, lời nói trong miệng lại vô tình như vậy, Dung Ân hô hấp nhanh dần, ngón tay đặt sau ót Nam Dạ Tước, vuốt tóc anh, ” Anh nhanh như vậy đã chán?”

“Là cô thay đổi quá nhanh.”

Dung Ân bỗng nhiên rất muốn cười, hai mắt chua xót, “Nam Dạ Tước, anh đến tột cùng là trở ngại hay là phiền toái trong cuộc đời của tôi?”

Anh nhắm hai mắt, không tinh tế hiểu ý tứ trong lời nói của cô, bất kể là phiền toái hay là trở ngại , với cô mà nói, cũng khó có thể vượt qua.

Lúc Nam Dạ Tước đứng dậy, Dung Ân cũng không có ngủ, cô nhìn anh lấy quần áo trong tủ ra, mặc từng cái vào, ” Anh không ở lại sao?

“CÔ ngủ trước đi.” anh cũng không quay đầu lại, mặc quần áo ngủ vào, cũng không thể che được vóc người hoàn mỹ của anh.

Toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi vị dục vọng còn chưa tan đi, Nam Dạ Tước ra khỏi phòng, Dung Ân, xem đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Cô đứng dậy, sau khi sắp xếp lại tàn dư của đêm qua xong vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, trên bàn trang điểm, có lọ nước hoa xa xỉ nhất Nam Dạ Tước tặng, cô chẳng bao giờ dùng qua.

Dung Ân yên tỉnh ngồi xuống, đem tóc ướt hong khô một chút, sau đó xịt nước hoa lên tĩnh mạch tay phải, mặc một chiếc áo ngủ bằng cotton thoải mái, cô lấy một cái rương lớn trong tủ quần áo ra.

Quần áo, giày dép, trang sức nổi tiếng, hễ là đồ anh tặng cô đều bỏ vào rương, cất ở ngăn dưới cùng chỉ giữ lại thẻ ngân hàng trong hộp trang sức, Dung Ân lấy một tờ giấy, viết lên mật mã, đem bỏ vào cùng với thẻ, trời cũng đã sáng, Dung Ân đem rương nhét lại tủ quần áo, lúc này mơi lên giường chợp mắt một chút.

Lúa nhận được điện thoại của Nam Dạ Tước đã là 10h rưỡi trưa.

Lúc ây Dung Ân đang ngủ ngon, nhìn thấy số điện thoại, sau một hồi lưỡng lự, cũng cùng vẫn nhận điện thoại, ” Alo?”

“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”

“Được, ở đâu?”

Nam Dạ Tước đọc địa chỉ, Dung Ân ghi nhớ trong đầu, sau khi tùy tiện chọn một bộ quần áo ra khỏi nhà.

Tháng hai lạnh như băng, bên ngoài rét căm căm như một cái hầm băng, cây cối tê cứng, lầu hai của nhà hàng, lò sưởi được mở với nhiệt độ cao, vừa vào một chút cơ thể đã ấm lại.

Dung Ân ngồi gần cửa sổ, lúc Nam Dạ Tước tới, đem áo vest xám bạc khoác lên lưng ghế dựa, ngón tay thon dài cởi nút tay áo bằng bạc, nghiêng người ngồi xuống, ở cần cổ, vết máu Dung Ân để lại lúc thăng hoa tối qua vẫn còn đó.

Anh thông thạo gọi món ăn, đôi mắt rời thực đơn nhìn Dung Ân, ” Muốn ăn gì?”

Mặt cô có chút hồng, không biết là vì lạnh hay do nguyên do nào khác, tay chống cằm, hai mắt nhìn ra cửa sổ.” Tùy anh.”

Nam Dạ Tước đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, không bao lâu sau, món ăn được mang đầy đủ lên, rượu sau khi được ướp lạnh được rót vào ly đế cao, bọt nổi lên bên trong thủy tinh đẹp lạ thường.

“Chuyện gì mà cao hứng như vậy?” cô nhìn ra ngoài, tâm tình Nam Dạ Tước dường như không tệ.

“Hôm nay, muốn ăn mừng một phen, đặc biệt là cô.” anh đột nhiên như làm ảo thuật lấy từ dưới bàn ra một bó hoa hồng thật to, đặt trên mặt bàn sau đó đẩy đến trước mặt cô.

Miếng thịt bò chưa kịp nuốt xuống, Dung Ân chỉ cảm thấy nghẹn ở cổ họng.

Cô đoán được, ý nghĩa trong lời nói của anh.

“Ăn mừng tôi tự do?” Dung Ân nâng ly rượu lên, ánh sáng màu rơi xuống, mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện.

Vẻ mặt Nam Dạ Tước tự nhiên, không một chút chú ý đến ánh mắt khác thường của cô, ” Có thể nói như vậy,” anh ngừng một chút, bổ sung thêm, ” Sau này có việc gì vẫn có thể đến tìm tôi.”

“Tước thiếu thật là rộng rãi.” Dung Ân nhấp nhẹ một chút rượu, rượu lạnh lẽo nhanh chóng chảy vào dạ dày, cô hơi nhăn trán,người này, từ lúc cô vừa mới gặp, đã thấy anh hào phóng. Đối với đồ vật chơi chán, vẫn không quên bố thí.

“Tôi cho là, cô sẽ làm ầm lên.”

Dung Ân uống xong ly rượu, đem cốc đặt giữa hai người, ” Sẽ không, tôi biết, cho dù tôi có làm ầm ỷ thế nào, anh cũng không thể trở về, nếu như vậy, sao không tiết kiệm chút sức lực.”

Anh gật đầu, trong mắt chỉ còn lại một chút khen ngợi, anh móc ra trong túi áo một tờ chi phiếu đưa đến trước mặt Dung Ân.

Cô cúi đầu nhìn, lại là một chỗ trống.

Dung Ân cười ra tiếng, cầm chi phiếu trong lòng bàn tay, ” Anh không sợ tôi sư tử ngoạm.”

” Dung Ân,” Nam Dạ Tước hai tay đặt trên mặt bàn, ” Bất kể hiện tại cô như thế nào, tôi không phủ nhận, cô lúc trước, làm đôi say đắm.”

“Thật sao?” Dù như vậy, chẳng qua cũng chỉ là say đắm mà thôi, “Sau này gặp lại tôi, anh sẽ không lại bị tôi mê hoặc sao?”

Nam Dạ Tước nhấp rượu, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi nói hai chữ, ” Có lẽ.”

Không chút để ý trả lời, làm Dung Ân thay đổi sắc mặt.

Trải qua những chuyện như vậy, cô không