
nh như vậy.”
Đến hôm nay, anh nói, ” Muốn ăn mừng một phen, đặc biệt là cô.”
Dung Ân cảm giác tất cả chỉ là giấc mơ. Lúc đến, cô độc, lúc đi, vẫn cô độc như cũ không nơi nương tựa.
Đàn ông.
Lúc nói chơi đùa chán rồi, lại dễ dàng như vậy, Dung Ân nhịn không được, đối với Nam Dạ Tước, may mắn là cô đã phòng bị tốt, đêm qua phóng túng, chính là giọt nước tràn ly khiến anh buông tay nhanh nhất, cô chủ động làm anh không dậy nổi chút hứng thú, cô muốn giao dịch, càng nói rõ quan hệ của họ, Nam Dạ Tước quả nhiên thông minh, nên lúc buông tay, không một chút dây dưa dài dòng.
Đứng thật lâu ở lối đi bộ, Dung Ân mới gọi được xe, đem va ly để sau cốp xe, sau đó liền đi đến bệnh viện.
Nam Dạ Tước trở lại Ngự Cảnh Uyển, đã là ban đêm.
Lầu hai, Vương Linh đang quét dọn, thật ra thì cũng không có gì nhiều để sắp xếp, chỉ là đổi lại drap giường mới, xịt phòng, xóa sạch toàn bộ mùi hương của Dung Ân trong phòng.
Nam Dạ Tước đẩy cửa ra, dường như, cho là mình nhầm phòng, anh đứng ở cửa một hồi lâu, cho đến khi Vương Linh phát hiện , mới bình thường trở lại.
“Cậu chủ, anh đã về.”
Anh cởi áo vest xuống, tùy ý vứt xuống giường, ” Những thứ này, ai bảo cô đổi?”
“Là Dung tiểu thư,” Vương Linh đứng trước mặt anh, ” Chị ấy nói, bà chủ mới sẽ không thích dùng đồ của người khác, cho nên sai tôi đổi lại.”
Nam Dạ Tước cởi cà vạt xuống, tiện tay mở tủ quần áo ra, liền thấy bên trong trống rỗng, chỉ có vài cái móc, những trang phục bình thường cô không bao giờ mặc qua, cô cũng mang đi tất cả, trang sức trên bàn trang điểm đã biến mất, anh quay lại nhìn, khóe miệng nhếch cười, cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, đã có kinh nghiệm.
“Biết rồi, cô đi ra ngoài đi.”
Nam Dạ Tước đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sau, trên người, vết cào Dung Ân để lại gặp nước liền nhói lên, anh mặc áo ngủ vào, cũng không để ý, cũng không sao, một chút vết thương sau mấy ngày sẽ lành lại.
Dung Ân làm thủ tục xuất viện ẹ, khi về đến nhà, trời đã tối, sau khi sắp xếp ổn thỏa, mới cảm giác bụng kêu ục ục, ” Mẹ, tối rồi, con đi gọi đồ ăn.”
Mẹ Dung mặc đồ ngủ, nằm dựa trên giường, khu nhà nhỏ này lại ấm áp như ban đầu, mặc dù không lớn, nhưng là ngôi nhà, “Dung Ân, chúng ta… rốt cuộc đã về nhà.”
Dung Ân thổi nguội mì hoành thánh đưa đến bên miệng và, ” mẹ, nhanh ăn đi, chắc là đói bụng lắm rồi.”
“Mẹ… tự mình ăn được.” Mẹ Dung dùng tay trái run rẩy nhận lấy tô mì, ” Sau này… mẹ sẽ tự làm, mẹ… không muốn liên lụy con.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Dung Ân trong lòng đau xót, trong mắt đã đỏ lên.
“Đứa trẻ ngốc…” mẹ Dung sau khi cố gắng mấy lần, mới có thể đưa thìa lên miệng, ” Con có công việc của mình… mẹ, chỉ chăm sóc tốt bản thân, con mới có thể không vướng bận chuyện ở nhà…”
“Mẹ, con tin mẹ.” Dung Ân vui mừng, tay phải đặt trên đùi mẹ Dung, ” Mẹ sẽ mau chóng khỏe lại.”
Bên giường đã có sẵn gậy và xe lăn, mặc dù mẹ di chuyển khó khăn, nhưng có thể gắng gượng tự ngồi lên xe lăn, Dung Ân tính thuê một người giúp việc, tốt nhất là biết xoa bóp trị liệu, giúp mẹ mau sớm đi lại.
Bên công ty Sang Tân đã an bài tốt, lập tức có thể đi làm.
Sau khi ăn cơm tối, Dung Ân trở lại phòng của mình, cô mở đèn ở đầu giường, ánh sáng màu da cam, nơi này, ngay cả chỗ để dép của cô cũng không thay đổi, cô dang rộng tay chân nằm trên giường, drap giường cotton lạnh lẽo xuyên thấu qua da thịt truyền vào trong cơ thể, Dung Ân trở mình, đem mặt gối lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngồi dậy lấy sổ ra tính toán chi tiêu hai tháng sau này, cô đột nhiên nhớ tới gì đó liền đứng dậy, từ trong bóp móc ra một cái thẻ.
Bên trong, có mười lăm vạn.
Cô không muốn tiền của anh, nhưng không phải một phần cũng không lấy, Dung Ân sẽ không ngốc nghếch để duy trì tôn nghiêm của mình, mà làm ình chết đói.
Cô dùng bút lông màu đen ghi chú lại, mười lăm vạn, có số tiền đó, sau này mẹ phục hồi sẽ không phải lo lắng, cô cũng không cần mang gánh nặng quá lớn. Cô cắn ngòi bút, trong cánh mũi, là mùi hương đặc biệt trong nhà, Dung Ân đóng sổ lại, tóm lại, mọi thử đã sáng sủa lại, bắt đầu từ ngày mai, mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại.
Ngày thứ hai, Dung Ân đi đến công ty môi giới tìm người làm, bên công ty Sang Tân, Thẩm Mặc ngay cả ly nước trên bàn làm việc cho Dung Ân cũng chuẩn bị xong, cô chỉ cần đi mình không đến làm việc là được.
Cuộc sống đi vào quỹ đạo,ánh sáng đã xuyên đến mọi ngóc ngách, cuộc sống lo lắng trước kia đã hoàn toàn bị xóa sạch.
Dung Ân cứ tưởng rằng có thể duy trì cuộc sống yên ổn này, nhưng sau khi tan sở thấy chiếc xe ở cửa, trái tim cô liền lạnh lại.
Cô không biết, Diêm Việt làm sao có thể tìm đến đây.
Dung Ân nhìn hướng khác, xem như không nhìn thấy, đi trên đường, chiếc xe vẫn giữ khoảng cách mấy bước theo sát, sau khi đi được mười mấy phút, cô vẫn là dừng bước, xoay người lại.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, anh một tay bám lấy cửa sổ xe, ” Ân Ân, anh muốn nói chuyện với em một chút.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói.”
Diêm Việt xuống xe, dáng vẻ cao lớn dựa vào xe, ngắm gương mặt này, Dung Ân chỉ cảm thấy hết sức xa lạ, ” Anh nghe má Lưu nói em đến nhà, em sao lại sảy thai?