XtGem Forum catalog
Ẩn giấu tình yêu

Ẩn giấu tình yêu

Tác giả: Nặc Phong Nhi Hành

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323471

Bình chọn: 9.00/10/347 lượt.

giao chiến kịch liệt, đánh nhau không ngừng, nhìn không rõ lắm.

“Đồng chí phi công, chúng ta không bay trở về sao?”

Phi công đang nghiên đầu quan sát động tĩnh bên dưới, nghe An An hỏi như vậy liền trả lời: “Chúng ta phải đợi đến cuộn chiến kết thúc. l€*qu¥*đƟɳ Trung Úy, người đừng lo, lát nữa giải quyết xong những phần tử khủng bố này, chúng ta đón người xong sẽ trở về.”

“À!”

An An vừa mới mở miệng nói ‘à’… thì nghe ‘bùm’ một tiếng, một phát đại pháo bắn trúng máy bay trực thăng của An An.

Phi công khống chế máy bay, nhưng rõ ràng đã mất đi khả năng điều khiển, vội vàng hét to: “Đồng chí Trung Úy, máy bay đã bị bắn trúng, sẽ rơi xuống biển, còn có một bao dù, cô mặc vào đi!”

An An luống cuống, cô gặp phải chiến trận rồi! Diễn tập đã gặp nhiều, đánh trận chân chính thì đây là lần đầu! Lại nói, mặc bao dù không kịp rồi, máy bay lao xuống với tốc độ không phải là người có thể liều mạng.

An An muốn khóc cũng không kịp, chỉ nghe ‘ùm’ một tiếng, máy bay đâm thẳng vào lòng biển.

Nước tràn vào trong khoang, phi hành quân từ trong buồng lái bò tới, chụp lấy tay An An. Bên trong ngột ngạt, nhất định chết đuối rồi.

Bên ngoài vẫn còn đang đánh nhau. Có lẽ sở chỉ huy quân đội đã sớm báo tin máy bay của cô đã bị đánh rơi trên biển. An An không muốn chết, hai người cố sức đẩy cửa khoang máy bay ra, thoát ra ngoài. Cứ như vậy, máy bay từ từ chìm xuống mười mấy thước. Tuy rằng đây là Quảng Châu, nhưng đã gần tới tháng mười hai, nước biển lạnh thấu tim gan An An.

Cô không thể so sánh với phi công, bọn họ là đội đặc chiến, cả phi công cũng là cao thủ. Cô chỉ là một nhân viên văn phòng làm nghiên cứu, cùng lắm chỉ là vài động tác võ thuật đẹp mắt, trên chiến trường còn không bằng một con chim non. An An trong lòng kêu khổ, làm sao mà gánh vác đây!

Nhưng trong lúc này, không tới phiên cô suy nghĩ nhiều! Phi công đang kéo hai người bọn cô bị ngộp, bơi về phía trên.

An An bơi không giỏi, chỉ còn dục vọng cầu sinh mãnh liệt. Hai người không rõ phương hướng, cũng không nhìn bên ngoài, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi đạp chân về phía trên.

Rốt cuộc cũng lòi mặt ra khỏi dòng nước, vừa mới hít vào mấy hơi thở, An An nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.

Đến khi An An tỉnh lại thì không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy căn phòng rất tối, không nhìn rõ cái gì cả. Đột nhiên cô phát hiện tay mình bị trói, lại không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau đó một hồi, cô mới nhận thức được, nhất định cô đang bị giam giữ: ‘Chuyện gì xảy ra?”

Cô vừa mở miệng thì cổ họng bắt đầu ho khan. Uống không ít nước biển, cổ họng của cô gần như là rát bỏng. Giọng nói khàn khàn của An An suýt chút nữa hù chết cô.

“Thật xin lỗi đồng chí Trunh Úy, chúng ta bị bắt làm con tin rồi!” Đây là giọng nói của người phi công.

An An không nhìn thấy rõ mặt người, nhưng có thể xác nhận phương hướng của âm thanh, chuyển đầu hướng về phía phát ra tiếng nói, hét lên một tiếng sợ hãi: “Cái gì?”

“Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi! Lúc chúng ta bơi lên, vừa đúng lúc thuyền của phần tử khủng bố quay lại, bắt chúng ta làm con tin.”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chiến đấu dừng lại chưa?”

“Đã ngừng! Có chúng ta làm con tin, chỉ cần hộ tống bọn họ đến vùng đảo Nam Hải lân cận là bọn họ sẽ thả chúng ta.”

“Này, phần tử khủng bố kia sẽ không giết chúng ta nếu như chúng ta không trở thành gánh nặng của bọn họ đấy chứ? Bọn họ đều không phải là người, vì tiền bán mạng.”

Tuy rằng An An sợ đến nổi toàn thân mềm nhũn ra, nhưng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo. Lần này mạng nhỏ của cô chắc phải nhờ vào sự che chở của ông trời rồi.

An An trầm lặng, không trầm lặng cũng không được. Không biết hiện giờ quân khu bên kia ra sao? Không biết Nham Tử đã biết chuyện hay chưa? Không biết cha có nghe tin không?

An An im lặng. Đồng chí phi công bên kia mở miệng an ủi: “Đồng chí Trung Úy, lần này đều do tôi. Tôi nên đưa cô đến một nơi an toàn, không lại liên lụy tới cô.”

“Liên lụy không liên lụy, cũng đã liên lụy rồi. Chúng ta đã bị bắt, nói câu này có tác dụng gì?” An An không tức sao được? Đây là mạng người đó, không phải chuyện nhỏ anh cướp viên đường của tôi là xong đâu.

“Hiện giờ chúng ta đang ở đâu?” Tuy rằng An An tức giận, nhưng vẫn muốn biết rõ tình trạng bây giờ trước.

“Dưới khoang thuyền. Có nghe tiếng nước chảy. Chúng ta phải nghĩ cách, không thể ngồi đây đợi chết. Chúng ta phải nghĩ cách làm sao cởi được dây trói. Đồng chí Trung Úy, trên người tôi có dao, nhưng tay tôi bị trói, không lấy được.”

“Ở đâu?” An An nghe theo giọng nói, nhảy dựng lên, di chuyển về phía trước.

“Bên chân phải của tôi, trong giày.”

“Được, tôi tới lấy.”

“Hai người không thấy gì hết, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán vị trí. Hai người xe dịch cơ thể gần với nhau một chút, An An dựa vào âm thanh để ra vị trí cơ thể của người phi công, tìm kiếm con dao trong giày.

An An đưa lưng qua, tay chân của cô bị trói rất chặt, cử động rất khó khăn, bàn tay phía sau lục lọi.

“Đây là cái gì?” An An đụng phải phần vải vóc, nhưng không rõ là chỗ nào trên người của anh.

“Cô tiếp tục đi xuống dưới, đó là đùi.” Người ph