Polly po-cket
Angel’s Smile (Nụ Cười Của Thiên Thần)

Angel’s Smile (Nụ Cười Của Thiên Thần)

Tác giả: GracieAlisonSwift

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323233

Bình chọn: 9.5.00/10/323 lượt.

hấy một cái gì đó chùng xuống trong tim. Cảm giác như khi mất một thứ gì đó rất quý giá, nhưng bạn lại không thể làm gì khác. Tôi thở dài một tiếng, thật khẽ thôi, rồi cầm cặp và bước ra khỏi lớp. Tôi cố đi thật chậm để nghe hết cuộc nói chuyện của họ“Xin lỗi, hôm nay tôi bận việc một chút, chắc là không về cùng được…” – Huy vẫn lạnh lùng trả lời“…” – Thiên An trông hơi ngạc nhiên, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại được vẻ dễ thương – “Em hiểu rồi. Em sẽ về trước. Hẹn anh ở bữa tiệc!”– – – oOo – – –Tôi lê bước trên hành lang của trường, cảm nhận cái lạnh cắt da cắt thịt của nơi đây. Bầu trời mang một màu xám ảm đạm. Những cơn gió lạnh ùa về. Tuyết rơi ngày một nhiều hơn. Tất cả như muốn làm cho tâm trạng vốn đã chẳng vui vẻ gì của tôi lại càng thêm tệ hạiNhưng tôi bỗng sực nhớ ra một chuyện… Đó là phòng học nhạc. Nơi đó có một cây grand piano dành cho học sinh mà theo học sinh trong trường nói thì âm thanh nghe hay cực. Hơn nữa phòng nhạc lại được cách âm và nghe nói trang trí cũng cầu kì lắm.Thế là tôi men theo hành lang đến phòng nhạc. Người ta nói âm nhạc có thể giảm stress, và tôi cũng có biết chút chút về piano nên tôi nghĩ phòng nhạc sẽ là chỗ tuyệt vời cho tâm trạng chán chường này của tôi‘Cạch’Tôi mở cánh cửa cách âm nặng trịch của phòng nhạc. Wow… Đúng là một nơi tuyệt vời. Căn phòng được sơn trắng trông thật tinh tế với hình những thiên thần và các vị thần trong thần thoại Hi Lạp được sơn trên trần, trên tường thì lại được treo những bức ảnh của những nhà soạn nhạc vĩ đại. Đó là chưa kể căn phòng khá rộng và trần phòng cao vút, có dạng mái vòm đúng với phong cách phương Tây.Tôi dáo dác nhìn quanh. Kia là cây đàn piano được rất nhiều học sinh ưa thích đó. Nhưng hình như có người đang chơi đàn mất rồi…Bây giờ tôi mới để ý, hoá ra tiếng nhạc du dương lúc nãy tôi nghe khi vừa bước vào phòng nhạc là do người này chơi. Do người đó ngồi quay lưng về phía tôi nên tôi không thể thấy mặt, nhưng tôi đoán đây có lẽ là một người chơi dương cầm chuyên nghiệp được trường mời đến. Hãy nhìn những ngón tay điêu luyện và những nốt thăng trầm được thể hiện một cách tinh tế kia đi! Đây không phải là điều mà một người chơi đàn nghiệp dư có thể làm được.‘Tưng’Người đó đàn hợp âm cuối cùng trước khi kết thúc bản nhạc.“Hay lắm!” – Tôi vỗ tay – “Bản nhạc vừa rồi là gì vậy? Giai điệu có vẻ quen lắm, nhưng tôi quên mất tên bản nhạc rồi”“Yesterday Once More” – Người đó lạnh lùng trả lờiKhoan đã, lạnh lùng…?! Hơn nữa giọng nói cùng cách phát âm tiếng Anh cực chuẩn này… Lẽ nào là…“Là cô?” – Tôi còn chưa biết phản ứng ra sao thì người đó đã quay người lạiLà Huy…“Tôi…” – Tôi ngập ngừng xen lẫn shock – “Tôi bận rồi… Tôi phải về..”Tôi chỉ lấp vấp nói dối được vài câu rồi chạy biến. Một câu nói dối quá, quá phổ biến…Tôi chạy, chạy… Dưới cái thời tiết này, dù lạnh, tôi vẫn cố chạy…Tôi không biết vì sao tôi lại chạy khi thấy cậu ta nữa. Chỉ là tôi chưa sẵn sàng để đối mặt với cậu ta…? Hay do tôi ý thức rằng mình không nên nói chuyện với cậu ta nữa?Tôi không biết– – – oOo – – –Author’s Note:Chào các bạn <3 How are you all doing?Au vừa cho ra 1 fic mới mang tên 'To Love Again' *tèn ten* (vì fic này cũng đã đi đến những chapters cuối cùng rồi)Vì vậy, nếu quan tâm bạn có thể vào profile của au xem thử fic mới, nếu thích thì vote cho au nhé <3Và au cảm ơn các bạn đã ủng hộ au rất nhiệt tình trong suốt quãng thời gian au viết fic này <3 bây giờ lượt vote của truyện đã gần đến 2K votes rồi (and it means so much to me)Cảm ơn các bạn nhiều lắm nha~~~

CHAP 33: MẤT TÍCH?!

Reng reng reng

Điện thoại của tôi réo ầm ĩ lên, tàn nhẫn lôi tôi khỏi giấc ngủ

“Cái điện thoại chết tiệt” – Tôi thầm nguyền rủa nó rồi nhấc máy mà không buồn đếm xỉa xem ai đang gọi

“Hạ Vy, em biết Huy ở đâu không?” – Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên

Gì thế này? Mới sáng sớm mà ai đã hỏi cái câu chẳng ra gì thế này? Huy ở đâu thì liên quan gì đến tôi? Tôi bực dọc nhìn số của người gọi…

Là Vũ Phong!!!

“Alo… Em còn ở đó không đấy?” – Vũ Phong có vẻ sốt ruột

“A… Có…” – Tôi gật đầu lia lịa. Sao Vũ Phong lại hỏi về Huy thế này?

“Em biết Huy đang ở đâu không?” – Vũ Phong hỏi lại

“Không… Em không biết” – Tôi lắc đầu – “Có chuyện gì ạ?”

“Ừ… Cũng không hẳn là chuyện…” – Vũ Phong ngập ngừng

“Sao thế? Nói cho em biết đi!” – Tôi hối thúc

“Nó mất tích rồi”

“Sao ạ?” – Tôi ngạc nhiên

“Ừ, từ hôm qua” – Vũ Phong thở dài

“Hôm qua em có gặp cậu ấy… Một lúc… Ở phòng nhạc… Tình cờ thôi” – Tôi nhớ về chiều hôm qua

“Sau đó em có gặp lại nó nữa không? Hay nó có tìm cách liên lạc với em không? Còn nữa, em có đoán được nó đang ở đâu bây giờ không?” – Vũ Phong hỏi dồn, như thể vừa nắm bắt được thông tin gì đó quan trọng lắm

“Không ạ…” – Tôi lắc đầu – “Nhưng mà rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Kể cho em nghe đầu đuôi câu chuyện đi! Có thể em sẽ giúp được điều gì đó!”

“Ừm… Sau khi đi học về hôm qua, nó về nhà. Không phải về kí túc xá, mà là về nhà riêng để gặp bố mẹ nó. Cuối tuần sau có một cuộc họp rất quan trọng của gia tộc Kim, và là người thừa kế nên nó phải tham dự. Vì vậy bố mẹ