
phần ghế của anh ấy. Tôi nuốt nước bọt vẻ run sợ. Tôi đích thị là một con sói hoang! T____T
-Làm cái gì thế hả?
Đúng rồi, cứ tỉnh bơ như thế đi, đừng có cũng hành động dại dột như tôi. Bình tĩnh, đừng nóng nảy, tĩnh tâm lại cái nào…
-Hôn anh được không?
What????? Mày là thằng nào? Ai cho phép mày dụ dỗ tiểu Linh nhà tao? Anh ấy rất trong sáng và cả tin, sao mày dám dụ dỗ anh ấy? Tao sẽ giết mày, con sói hoang chết ti.ệt kiaaaaaaaaaaaaa!!! >”<
Phản đối đi, phản đối đi…
Đồng ý mau đi còn chần chờ gì nữa, ta đang đói, không nghĩ nhanh ta không làm nhẹ đâu, ăn thịt luôn đừng trách.☻
Rõ ràng là có kẻ đang hack bộ não tôi mà. T^T
-Tôi cũng tò mò về cái gọi là nụ hôn không phải tiểu học của anh.
Gì vậy? Tôi tưởng anh ấy phải chối bay và nói tôi điên luôn chứ? *____*
Ha, cắn câu rồi, ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh của Dương kaka này! Khà khà!!!
Khôngggggggggggg, đó rõ ràng không có phải là tôi, Dương kaka không làm mấy việc đồi bại đó, không phải. TT________TT
-Đấy là nhóc nói đấy nhé, đừng có hối hận! ^-^
Đó, thấy nhé, tôi không có gọi tiểu Linh là nhóc, cũng chẳng cười láu cá như thế bao giờ, tôi chỉ toàn cười thục nữ kiểu thế này (^_^) thôi. =[[
Muộn tiếp lần hai, tôi đã tấn công mất rồi. T^T
Khi môi tôi chạm vào đôi môi mềm của tiểu Linh, toàn thân hoàn toàn nhũn ra, thả lỏng và rơi vào trạng thái mất trọng lượng. Dường như đang có một sự thật mà tôi không sao phủ nhận được rằng…giây phút tôi giải tỏa được ham muốn của mình cũng là lúc tôi khiến bản thân trở nên thoải mái và có chút hưng phấn. +__+ Đúng là không thể không phủ nhận. Hức!
Nói ra không phải tiểu học nhưng có vẻ như nụ hôn của tôi chỉ là một cái chạm môi hời hợt và còn không đáng mặt làm mầm non. -___- Thật đáng hổ thẹn! Tôi bắt đầu thấy hạ hỏa.
Tiểu Linh đơ ra, toàn thân cứng đờ và không một chút phối hợp, đó cũng là một phần lí do khiến tôi thấy mất hứng. +_+
Tôi quyết định dừng trò hề của mình lại, mặt mũi tối xầm. Dám cá sẽ là một câu chế giễu cay đắng nhất quả đất.
-Nói trước bước không qua, đừng quên!
Cũng không mấy nhục nhã. Cảm ơn tiểu Linh đã cho anh chút danh dự.
-Đồ khoác lác, tôi sẽ phải hối hận là thế này sao?
@#$%^&*@#$%^&*@#$%^&*
Tôi biết mà, sao có thể tha cho tôi dễ dàng như vậy được. Anh là cái loại người mà chỉ cần có cơ hội là sẽ không ngần ngại bám sống bám chết lấy để làm nhục tôi! Trái tim tan nát, tan nát, nát bét hết cả rồi! T^T
-Tôi sẽ cho anh biết thế nào là phải hối hận.
Và rồi rất nhanh, một giây, mà không, chỉ vài khắc thôi, tình thế bị động đã đổ ập lên đầu tôi. Thay vì tôi nhoài người ra và choán lên người tiểu Linh thì giờ hoàn toàn là tôi bị choán lên và tiểu Linh nhoài ra. Môi tôi thì có cảm giác kích thích mãnh liệt và kinh hoàng. Nụ hôn của tiểu Linh lúc nào cũng làm người ta bối rối ngay tại giây phút đầu như thế hết.
Lần này tôi quyết định giữ mình, kiên quyết không bị cám dỗ. Anh nghĩ chỉ mình anh mới có thể từ chối và khiến em phải chủ động solo sao, em cũng làm được. Tôi thích thú với cái kiểu để đôi môi ai đó bất động trên đôi môi mình, bất lực không sao làm gì hơn được. Rất chi là thú vị. Chờ đợi chiêu thức giải quyết của tiểu Linh thông minh nhanh trí cái nào. ^-^
-Á!
CHAP 46.
Chap 46.
Hôm nay tôi phát hiện ra một sự thật đau lòng: tôi không nghiện sex, nhưng nghiện nụ hôn của Dương Việt Linh, tiểu Linh nhà tôi. T^T Sao lại nghiện cái thứ mất mặt đó chứ? Nghiện sex còn có thể giải tỏa cơn nghiện được, cầm cái lap, cắm D-com và coi, còn nghiện nụ hôn của tiểu Linh thì chỉ có nước cai nghiện, không thể nào mỗi lúc lên cơn lại chạy đến nhà anh ấy nói “hôn anh đi!” được, sẽ vô cùng bị coi thường. -____- Phải làm sao? Thế mới nói là sự thật đau lòng.
Tất cả là vì cái tội coi sex, nếu tôi nghe tiểu Linh sớm bỏ đi có phải giờ đỡ rước họa vào thân không? Mà dạo này thực sự là tôi có coi cái đó nữa đâu, từ lúc gặp tiểu Linh lo tán tỉnh anh ấy tôi còn đâu thời gian rảnh rỗi mà coi chứ? Phải nói lỗi hoàn toàn ở tiểu Linh, sao lại chủ động hôn tôi làm gì? Con gái mà chẳng biết giữ lẽ gì hết! T^T Mà quên, gay không phải con gái, nhưng gay thì cũng phải biết giữ lễ nghi phép tắc chứ, sao lại hôn người ta theo cái kiểu mơn trơn đầy kích thích đó chứ? Tất cả là tại anh!!!!!!!!!!!!!
Giờ chỉ cần nhìn thấy tiểu Linh thôi là tôi cũng đủ mất bình tĩnh rồi.
Tôi đứng và vẫy tay tạm biệt tiểu Linh với dáng vẻ thất thần. Rồi cũng cái tình trạng lơ đãng đó, tôi quay gót ra về.
-Anh Dương!
Tôi giật thót bừng tỉnh, một giây nghĩ về một người. Tôi nhanh chóng quên mất lí do khiến mình đờ đạc khi nãy, nhưng cũng vội vàng xua đuổi ngay hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu mình. [******'> >”<
Nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh về phía mình, tôi vội quay lại. Hình ảnh tiểu Linh rất nhanh choán lấy tâm trí tôi. Anh ấy lợi hại quá!
Đáp nhẹ lên trán tôi một nụ hôn. Tê liệt tứ chi!
-Làm...làm cái gì vậy?
Tôi lắp ba lắp bắp, vẫn may chỉ tứ chi tê liệt, cái miệng vẫn còn mấp máy và cái não vẫn còn biết suy nghĩ.
-Mỗi ngày em sẽ đều làm thế này để anh quên đi cơn nghiện. ^_^
Tôi như chết lặng. Một s