
như thể sắp thủng mặt đến nơi, rất là ngại. Tôi ghé tai tiểu Dương hơi cằn nhằn.
-Làm cách nào để chấm dứt những ánh mắt soi mói kia?
Anh ấy vẫn chỉ cười giả tạo và nói nhỏ đáp lại tôi.
-Mọi người ngoại trừ những người vợ thân thiết của anh ra không ai biết anh bị les cả thế cho nên em cũng đừng tỏ vẻ gì ngạc nhiên khi họ có nói gì lạ lùng. Và… phải yên phận nghe theo những gì anh nói. OK?
-Yes!
Nhưng anh phải hành xử cho hẳn hoi, không đừng trách tiểu Linh này vô tình.
Tiểu Dương vỗ tay gây sự chú ý của mọi người. Cái nụ cười cứ vừa hạnh phúc lại vừa đểu đểu làm tôi thấy khó thể hiện thái độ quá chừng.
-Uhm…thưa cả nhà, hôm nay…sau bao nhiêu năm làm anh của mọi người, anh quyết định sẽ làm em của một người duy nhất.
Dường như tất cả đều ồ lên và cười, và buông lời trêu chọc, và tỏ thái độ giễu cợt bông đùa. Mối quan hệ của tiểu Dương với họ thật khác lạ đến thoải mái.
-Và đây…
Tiểu Dương kéo tay tôi và nhìn tôi cười mãn nguyện. Rồi vẫn giữ biểu hiện hạnh phúc đó quay ra dõng dạc tuyên bố.
-Dương Việt Linh – bạn trai của anh!
Hàng loạt những tiếng vỗ tay, có vẻ tất cả đều mừng cho tôi và tiểu Dương.
Tiểu Dương tiếp lời.
-Anh ấy rất đẹp trai đúng không? Là một người hoàn hảo đấy…
-Phải khó khăn lắm anh Dương của chúng ta mới cưa đổ được cậu ấy. ^-^
Người bạn có tên là ku Tài của tiểu Dương đến vỗ vai anh ấy và cười cũng rất đểu, nụ cười đó cứ như dây chuyền vậy, thấy ai cũng sử dụng hết. Những nụ cười nguy hiểm chết người. +_+ Mà người bạn của tiểu Dương tên thật là gì tôi cũng quên khuấy mất, nhưng nghe tiểu Dương kể thì cô ấy là một đối thủ đáng gườm trong việc đấu khẩu với anh ấy (tất nhiên theo lời anh ấy nói nữa thì anh ấy vẫn là vô địch =_=).
Tiểu Dương và bạn anh ấy oánh lộn nhau một hồi xong anh ấy lại cười toe và nói tiếp. Đúng là rất vui!
-Mọi người đừng nhìn anh ấy kiểu ngưỡng mộ như thế, anh ấy rất dễ ngại, và cũng đừng có nhìn anh ấy kiểu thèm thuồng như thế, anh đây rất dễ ghen!
-Ya…
Tập thể…không kiềm chế nổi cảm xúc. Lúc nào cũng ăn nói kiểu thiếu suy nghĩ như thế. Bực mình! >_<
-Anh Dương mà cũng có bạn trai, từ mai không gọi lạ anh, gọi thím Dương đi anh em!
Một cậu bạn trai lên tiếng, trông cái mặt rất đểu và nụ cười còn đểu hơn cả tiểu Dương nhà tôi nữa. Mọi người ở đây không biết có phải vì có tiểu Dương không mà tôi thấy ấn tượng sâu sắc nhất là…rất lắm trò biến thái. -____- Chắc là do tiểu Dương đi đến đâu lây truyền bệnh điên đến đấy. =_=
-Thằng kia, câm mõm!
-Êu thím Dương!
-Thím Dương…
Tôi cũng bật cười theo. Một gã les mà bị gọi là thím thật không có cái nhục nào hơn cái nhục này. Vì cả tôi cũng hùa vào cùng tập thể của anh ấy nên tiểu Dương ôm đầu đau đớn.
-Không có tôi mà mọi người vẫn vui như thế, hơi bị tủi thân à!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía giọng nói phía sau lưng tiểu Dương, tôi cũng quay lại hưởng ứng theo tập thể, bởi đôi lúc tôi cũng thấy mình tò mò về thế giới của tiểu Dương. Giờ thì tôi nhận ra thế giới đó thực sự rất vui vẻ và thân thiện, sống trong một thế giới như thế bảo sao anh ấy luôn tự hào về giới tính của mình và chưa từng hối hận bản thân sinh ra như vậy. Tôi thực sự quá ngưỡng mộ.
Trong khi tất cả đều hướng sự chú ý về phía đằng sau mình thì tiểu Dương lại hoàn toàn bất động và vẫn đứng yên. Nụ cười trên môi anh ấy đã mất tích không một dấu vết để lại.
Thoáng chút nghi ngại, tôi đưa mắt nhìn người con trai đang tiến dần về phía chúng tôi.
CHAP 70.
Chap 70.
Tôi thực sự đã sững lại. Cái giọng nói đó tôi làm sao có thể quên? Tôi đã nói là cái giọng nói kh.ốn nạn đó mãi mãi tôi ko bao giờ quên. Nhưng mà tôi cứ tưởng nhờ tiểu Linh tôi đã có thể quên được rồi chứ? Ừ, phải rồi, như cái hôm tiểu Linh kể với tôi về tiểu Nguyên của anh ấy tôi đã nói là nếu có một ngày gặp lại tôi cũng sẽ không thể kiềm chế nổi bản thân mà chững lại. Giờ thì cái ngày đó đã đến rồi. Nhưng nó đến bất ngờ làm tôi không thể lường trước được mà hành xử sao cho trọn vẹn. Người đó đi du học và sẽ không về chỉ để họp lớp cơ mà, tại sao hôm nay lại về? À, về để ăn tết Việt sao? Tôi thật ngu!
-Là Nam, cậu ấy về rồi kìa!
Trái ngược với sự vui mừng của mọi người, tôi chỉ biết chết lặng trong tim. Rồi tôi bắt gặp ánh mắt tiểu Linh. Tôi…anh ấy…và người kia…anh ấy sẽ không nghi ngờ gì tôi chứ? Tôi…không thể cứ thế này mà phá hoại mối quan hệ đang hạnh phúc của mình được. Phải vực lên!
Tiểu Linh lại gần tôi và dịu dàng hỏi đầy lo lắng.
-Anh sao vậy? Không khỏe à?
-Ừ, không sao, tự nhiên thấy hơi choáng chút thôi, dạo này thiếu ngủ. ^_^
– ^_^
Nụ cười của tiểu Linh như tiếp thêm hàng vạn nguồn sức mạnh khiến tâm trạng tôi trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
-Cậu bạn nào đây lạ với?
Có vẻ như anh ta đang quan tâm đến sự có mặt của tiểu Linh nhà tôi, tôi lập tức quay lại cười tươi tỉnh.
-Hey, chào nhóc, lâu không gặp!
-À anh Dương, vẫn khỏe chứ?
-Bác sĩ mà, bệnh sao được. ^-^
Nhìn thoáng tôi một cái rồi anh ta lại chuyển sự tò mò sang tiểu Linh. Tôi giải đáp ngay cho anh ta.
-Là bạn trai anh đấy, thấy thế nào?
-Bạn trai à?
Cái giọng khe khẽ làm tôi hơi bất