
ầu cô suy nghĩ đủ mọi trường hợp,Lil là hiện thân của ma-cà-rồng chuyên đi hút máu người bỗng biến thành dơi mà bay mất ko để lại dấu vết.Ko được,ko được,rõ ràng bây h là ban ngày mà,nếu cậu ta là ma-cà-rồng thì đã làm bữa điểm tâm ặt trời rồi.Trường hợp này thực sự ko có khả năng,Lil có thể là hiện thân của “ma tốc độ” chăng? Ban ngày là người,ban đêm mới hiện nguyên hình khó coi NGƯỜI XƯƠNG BỐC LỬA BIẾT ĐI và kèm theo con xe hung thần thần tốc.Nếu đúng Lil là hiện thân của “ma tốc độ” thì cô tuyệt đối sẽ chịu thua trò ĐẤU MẮT để xuống nước năn nỉ được ngồi lên chiếc xe tử thần một lần,nghĩ đến cảnh cùng nó lao như điên đã thấy phê lòi mắt rồi.Nhưng cậu ta ko thể là “ma tốc độ” được,bây h là ban ngày thì lấy đâu xe mà biến mất nhanh thế chứ,màk ể cả có xe cũng để lại dấu vết,trường hợp này chắc chắn phải LOẠIVậy chắc chắn cậu ta là 1 con ma vừa nguy hiểm,vừa biết đi,vừa biết bay mà có thể sống ngoài ánh sáng.Nhất định cậu ta là loại ma như vậy rồiĐang gật đầu với cái não bộ đầy chất xám của mình thì cô chợt đánh mắt sang bên cạnh.Đáy mắt lạnh lùng ko dấu nổi tia kinh ngạc,cách cô ko xa,1 người con trai mái tóc đen nam tính,đôi mắt sắc xảo thờ ơ đọc cuốn sách nào đó.Nỗi kinh ngạc trong đáy mắt từ từ mất đi thay vào đó là cái nhìn nghiêm túc,chiều ngang của mắt và mồm như được kéo dài raPhải rồi!!!Người con trai đó ko phải là người cô đang suy nghĩ về mọi trường hợp saoRõ ràng là cậu ta vẫn ở trong lớp,trầm tư đọc cuốn sách kia mà chẳng qua cô bất cẩn ko để ý bên cạnh mà thôiCô tự lẩm bẩm tự kỉ:”Mình thu hồi lại tất cả ý nghĩ và lời nói vừa rồi”Cậu ta cũng chỉ là người con trai bình thường đâu có tài cán gì mới lạ đâu mà thừa lời khen vớ vẩn chứ.Rõ ràng là đầu óc cô bị ám ảnh phim ảnh nhiều quá đâm ra suy diễn lung tung mà,chất xám ko để dành mà cứ nghĩ lung tung thế này thì từ não nhăn thành não phẳng mất,trở thành người thiểu năng cũng không chừngKhẽ ho khan 1 tiếng,dẹp loạn những ý nghĩ trong đầu sang một bên.Không quên trách nghiệm của một người vừa được giúp đỡ nên làm,cầm chắc trên tay lọ thuốc đang trên bàn.Chậm rãi tiến đến bàn bên cạnh bàn mình ko xa,cậu con trai chăm chú đọc sách bỗng bị một bóng đen xuất hiện cản trở ánh sáng làm cậu nheo mắt cáu kỉnhVừa mới ngẩng mặt lên xem kẻ phá đám là ai,thì 1 bàn tay cầm lọ thuốc đưa xuống dần dần,cậu cũng theo phản xạ mà nhìn theo lọ thuốc ko tên từ từ đáp xuống bàn mình.Nhíu mày lại,sao lọ thuốc này quen quen thế nhỉ,sao giống lọ thuốc của mình thế nhỉNgẩng mặt lên đập ngay vào mắt cậu hình ảnh người con gái mái tóc dài mượt mà buông hờ hững sau lưng,ánh mắt lạnh lùng vô tâm nhìn thẳng vào mắt cậu không che dấuCậu ghét nhất ai làm gián đoạn chuyện riêng của mình,nay lại bực thêm một lọ thuốc vô danh tùy tiện nằm trên bàn mình ngoan ngoãn.Còn nữa…ánh mắt lạnh lẽo của người con gái này làm cậu thấy bức bối vô cùng,dám cả gan chủ động nhìn cậu trước sao?Đúng là ko biết trái phải gì màĐã bực rồi còn bực hơn,giọng điệu lạnh lẽo pha chút gắt gỏng,cầm lọ thuốc trên bàn lên dò xét:”Cái gì đây,sao giống lọ thuốc của tôi vậy”“Thì đấy là thuốc của cậu mà”_Zami vẻ mặt ko hài lòng cho lắm“Ồ”_Lil há há cái mồm,nghệt mặt ra nhìn rất chi là ngu si“Cảm ơn”_ZamiKhẽ liếc mắt nhìn cô gái,rồi lại đảo mắt qua lọ thuốc,đến khi nhận ra vẻ mặt người con gái có vẻ mất kiên nhẫn rồi quay mặt định bước đi thì cậu mới đáp,giọng nói lạnh lẽo pha ý cười:”Sống có trách nghiệm là một trong số những nguyên tắc của tôi,việc gì do tôi gây ra tôi nhất định sẽ là người dẹp loạn”Qủa nhiên lời nói thay sự phủ nhận lời cảm ơn vừa rồi tức khắc làm lòng kiêu ngạo của cô trỗi dậy mãnh liệt,từ từ quay người lại nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lùng đầy vẻ đắc ý đó.Cậu con trai thấy cô vẫn yên lặng nhìn mình mà ko quả thực khiến cậu thấy khó chịu,miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa tiếp tục đả khích:”Sao?Định rút lại lời cảm ơn à”Cô ko giận mà còn nở nụ cười hiền thật hiền nhưng ko dấu sự giả tạo,thoát ẩn thoát hiện sự tinh ranh ma mãnh nói đúng hơn là nụ cười của cô mang vẻ châm biếm:”Ko,từ trước đến nay trong từ điển của tôi ko baoh có từ hối hận.Lời đã nói sẽ ko rút lại cũng như việc đã làm thì ko hối hận”“Vậy sao…”_Lil nở nụ cười nguy hiểm tiếp tục:”Nếu là vì lọ thuốc thì có vẻ hơi thừa lời”“Ko…”_Zami nhẹ nhàng mỉm cười nụ cười này còn nguy hiểm hơn nụ cười của ai kia:”Tôi là người rất nghiêm khắc với lời nói.Nên tất nhiên sẽ ko có chuyện hành xử ngu ngốc đến mức thừa lời như vậy đâu”Có vẻ như đầu óc cô đang ko ngừng hoạt động,thừa hiểu tên trước mặt với khuôn mặt nguy hiểm kia định nhờ cậy đến sự tự cao trong Zami mà đả khích cô,làm cô mất mặt.Có điều…anh chàng đẹp trai nguy hiểm này ko hề nghĩ rằng Zami là 1 cô gái rất thông minh,có tài ăn nói bắt lỗi sở hở tỉ mỉ dường như 1 con kiến cũng ko thể thoátKo để anh chàng trước mặt có thời gian suy ngẫm cô mở miệng luôn:”Lúc trước gửi lời cảm ơn nhầm chỗ,giờ tôi sẽ sửa lại.Tôi gửi lời cảm ơn đến việc anh đã đỡ hộ tôi cái tát ban nãy”Nói xong mặt cô đắc ý vô cùngQủa nhiên anh đã vội quá mà ko để ý đến việc vừa đỡ hộ Zami cái tátTrước khuôn mắt kiê