
g hoàn toàn tại mẹ con . Sau này lớn lên, con sẽ hiểu. ngoài vật chất đủ đầy, người đàn bà còn cần tin`h cảm yêu thưƠng của chồng con . Ba quên điều ấy, chỉ biết kiếm tiền thật nhiều
– Như Thủy nhìn đồng hồ:
– Con xin phép đã tới giờ con phải đi . Ba ở nhà chờ em Thạch về, hai cha con ăn cơm luôn ba nghen . Cơm canh con nấu chín cả rồi
– Ông Tài gât. đầu:
– Ừ ! Con đi, ráng vui vẻ để động viên bạ . Dù gì chuyện cũng lỡ rồi . Nhà con bé thiếu thốn chi đâu, sao phải ép uổng con cái như vậy
– Như Thủy dắt xe ra cửa . Cô không biết mình vui hay buồn . Việc Thanh Trà chấp nhận lễ đính hôn khiến cô hoang mang . Dù ba nó khắc nghiệt thật . Nhưng tính nết Thanh Trà đâu dễ khắc phục trước hoàn cảnh . Phải nó vì cô không ? Nó muốn cô được thanh thản đi bên Thái Tuấn . Nó đâu biết cô cũng có vui vẻ gì . Sự có mặt của Cao Cường những ngày này như một đám mây che khuất mọi tia nắng màu hồng trước mắt cô
– Như Thủy !
– Dừng xe chờ đến nơi ngã tư, Như Thủy ngỡ ngàng khi thấy Thái Tuấn . Anh cười rất tươi với cô, khiến con tim nhỏ bé yếu đuối của Thủy đập loạn cả lên, thât. tê.
– Thủy nhìn Tuấn:
– Anh đi chơi à ?
– Thái Tuấn lơ lửng:
– Anh cũng là khách mời của Thanh Trà
– Thủy muốn nói: Tốt nhất anh đừng đến đó . Thanh Trà sẽ đau đớn lắm
– Nhưng cô lại bảo:
– Thanh Trà không nói cho em biết điều này
– Bây giờ em biết cũng được vậy . Anh muốn em đi chung xe
– Như Thủy ngờ nghệch:
– Còn xe em ? Vất đi hay sao ?
– Để anh tìm nơi nào đó gửi lại . Đừng từ chối anh mà THủy
– Mắt Thái Tuấn hơi cười, nhìn thât. quyến rũ . Cô biết mình chẳng bao giờ từ chối được anh, nếu nhìn vào đôi mắt đa tình ấy . Vậy mà, cô vẫn thích được soi vào . Ngốc thât. không nhỉ ?
– KHi đã ngồi cạnh Tuấn ở băng ghế trước, Như Thủy nghe hơi thở anh thât. nồng nàn:
– Tối nay em đi chơi với anh nha
– Bây giờ đã bắt đầu vào buổi tối . Em nghĩ mình không có thời gian nữa
– Thái Tuấn tủm tỉm:
– Sau bữa tiệc, anh muốn được cùng em đi một vòng than`h phố ?
THủy cắc cớ:
-Thành phố có gì lạ ? Ngày nào em chẳng đi đến mòn bánh xe ?
– Thái tuấn nắm tay cô, bất chợt đưa lên môi anh hôn nhẹ:
– Vì anh muốn, đêm nay mọi người biết điều thiêng liêng nhất của anh . Anh đã tìm đươc. cô gái đáng yêu nhất
– Như THủy nghe có dòng điện mạnh chạy qua người cô . Cuống quít, cô rụt tay về:
– Kìa Tuấn, em chưa muốn chết đâu . Coi chừng xe đâm vào côt. đèn đường đó
– Thái Tuấn ngọt ngào:
– Nhưng, em không từ chối lời mời của anh chứ ? Đúng không ?
– Như Thủy buột miệng:
– Với điều kiện
– Mười điều kiện anh cũng chấp nhận . Nói đi, giọt nước mát của lòng anh
– Như Thủy bật cười:
– Em không thích kiểu ví von thơ thẩn đâu . Bởi em thích học môn tự nhiên từnhỏ . Em muốn có cả Thanh Trà cùng đi
– Thái Tuấn kêu lên:
– Thanh Trà ư ? Em quên tối nay cô ấy rất bận rộn à . Và người được vinh dự đi bên cô ấy là Qúy sao ?
– Như Thủy thở dài:
– Em quên, và chẳng thích sự thay đổi chút nào . Em rất buồn khi Qúy trở than`h bạn Thanh Trà . Giá như…
– Thấy THủy bất chợt im lặng . Thái Tuấn cười cười:
– Nói tiếp đi Thủy . Em muốn Thanh Trà thế nào đây ?
– Như Thủy cắn môi:
– Anh, có thật anh không biêt” tình cảm của Thanh Trà . Nó yêu anh đấy
– Thái Tuấn thắng két xe, chiếc xe bị thắng gấp k hiến Như THủy va đầu vào cửa xe đau điếng . Thái TUấn bối rối:
– Như THủy, cho anh xin lỗi, em đau không ? Chỉ do anh bât” ngờ quá
– Như Thủy xoa xoa chán:
– Chỉ sợ nổi một cục u thì chán chết . Em không nói láo anh đâu . Thanh Trà đã kể cho em nghe về mối tình đơn phương của nó dành cho anh
– Thái Tuấn khổ sở:
-0 Trời ạ ! Tại sao lại như Thế chứ . Anh luôn coi Thanh Trà như đứa em gái nên anh không ngần ngại kể tuốt luốt mọi tình cảm anh dành cho em với Thanh Trà . Ôi ! Saoi anh ngốc thế nhỉ ?
– Như Thủy nhíu mày:
– Anh đang ân hận hay nuối tiếc vậy Tuấn ?
– Thái Tuấn trầm giọng:
– Anh tự trách mình đã ơ hờ thì đúng hơn . Nếu biết tình cảm của Trà, anh đã không bao giờ thố lộ những tình cảm của m`inh . Bây giờ không riêng Thanh Trà buồn, kéo luôn cả bạn anh rầu rĩ nữa
– Như Thủy ngơ ngác:
– Chuyện Thanh Trà mắc mớ gì bạn anh chứ . Mà bạn anh là ai ?
– Thái Tuấn cười khổ:
– Bác sĩ Nhân . Thoạt đầu Nhân thích em . Sau biết anh chọn em . Cậu ấy đổi hướng qua Thanh Trà, vì nhỏ bạn em đáng yêu và tuyệt vời . Nó chưa kịp tỏ tình, đùng cái Thanh Trà tuyên bố đính hôn . Từ sáng đến giờ, nó đóng cửa phòng khách uống rượu suốt
– Đến lượt Như Thủy sửng sốt:
– Thật vậy ư ? Sao mọi người đều ngốc cả thế ? Tội cho Thanh Trà qúa . Nó chấp nhận Qúi cũng vì bât” đắc dĩ
– Thái Tuấn thở dài:
– Mọi chuyện đã an bài cả rồi . Tụi mình tới nhà Thanh Trà cho kịp b uổi tiệc kẻo cô ấy lại buồn thêm
– Xiết mạnh tay Như Thủy, Thái Tuấn dịu dàng:
– ANh muốn chúng ta sớm có ngày như Thanh Trà . Được không Thủy ?
– Như Thủy bình thản:
– Em còn nhỏ, trách nhiêm ba em giao cho em là bốn năm đại học nữa . Anh chờ được không ?
– Thái Tuấn cười cười:
– Chỉ cần em nhận lời yêu anh . Dẫu thời gian dài bao lâu, anh cũng đợi được . Sợ khi ấy, em chê anh già thôi.
– Cả hai bật