
cứ ghi hết tất cả những việc muốn làm với Tiêu ca ra, đó chính là ý tưởng sáng tạo.”
“Hê hê,” Có người bỗng phì ra, “May mà không phải là những chuyện Tiêu ca muốn làm với sư muội.”
Mọi người lập tức hiểu ý tát nước theo mưa: “Đúng là hạn chế chết đi được.”
Vi Vi chỉ có nước nhìn lên trần nhà trong vô vọng, trong lòng thầm cảm thấy, tương lai mỗi lúc một huy hoàng của mình có vẻ có triển vọng lắm đây.
Buổi trưa hôm ấy, Tiêu Nại đi họp bàn việc hợp tác với khách hàng, Vi Vi cùng Ngu Công, Mô-za-a cùng ăn cơm, cao thủ KO bí ẩn lại cũng đến cùng với Mô-za-a.
Người phục vụ đưa thực đơn cho cô gái duy nhất trong bọn, Vi Vi đón lấy rồi lại đưa nó cho KO: “KO sư huynh, anh chọn món đi.”
KO lắc đầu vẻ rất phong độ.
Mô-za-a nghe thấy thế thì buồn rầu: “Sao chưa bao giờ em gọi anh là Hách sư huynh?”
Đồng nghiệp trong công ty đều lớn tuổi hơn Vi Vi, vậy nên Vi Vi đều rất lễ phép gọi tất tần tật là sư huynh cả, đến Ngu Công cũng được gọi là Vu sư huynh, khiến cho Ngu Công nở mày nở mặt một phen. Thậm chí trong công ty, Vi Vi cũng có gọi Tiêu Nại sư huynh rồi, nhưng quả thực Mô-za-a chưa bao giờ được gọi là Hách sư huynh, mà luôn gọi là Mỹ Nhân Sư Huynh.
Nghe Mô-za-a oán thán, Vi Vi nói với vẻ choáng váng: “…Nếu em mà gọi anh như thế, Đại Thần sẽ xử lý em mất.”
Mô-za-a ngẫm nghĩ rồi chợt hiểu ra, vội vã bảo: “Vậy thôi em đừng gọi nữa, cậu ta sẽ không xử lý em mà chỉ xử lý anh thôi.”
Hách sư huynh, hảo sư huynh~~~ (lại là đồng âm đấy bà con ạ ^_^)
Ngu Công lặng lẽ đọc lại hai lượt, rồi phụt một tiếng cười phì ra.
Chọn mấy món ăn một cách rất ư nhanh chóng, ba người vừa nói chuyện vừa đợi, còn vì sao là ba người, chính là do KO không nói gì cả. Buôn dưa mãi rồi, Mô-za-a đột ngột cảm khái: “Thực ra trong game anh cũng từng có một mối tình!”
Vi Vi tò mò: “Với ai thế? Sao chưa nghe anh nói bao giờ?”
Mô-za-a đáp: “Không phải trong Mộng Du Giang Hồ, trước Mộng Du anh có chơi một trò khác, tên là Ảo Tưởng Tinh Cầu, trong đó nhân vật anh chơi là Thiên Y.”
Vi Vi tuy chưa chơi trò này, nhưng cũng từng lang thang trong trang chủ của game này nên biết nhân vật Thiên Y ấy. Vi Vi không nén nổi kinh ngạc: “Anh chơi tài khoản của nữ hả?”
“Hê hê, tại nhân vật này có ngoại hình phù hợp với thẩm mỹ của anh.”
Thức ăn liên tục được mang lên, Mô-za-a vừa ăn vừa nói: “Sau đó chơi một dạo rồi thấy mọi người đều kết hôn cả, thế cũng muốn tìm một người nào đó để cưới.”
“Hừm, sư huynh chẳng phải anh chơi tài khoản của nữ sao? Chẳng lẽ anh tìm đàn ông?”
“Sai, anh định tìm… tomboy.” (chỗ này khó dịch quá mọi người ơi, chả lẽ gọi là ô-môi = =, Den gọi tạm là tomboy, tức là nữ giả nam vậy).
… Vậy cũng được á?
Trong game, pê đê là nam chơi tài khoản nữ, tomboy là nữ chơi tài khoản nam, vì sở thích nhân vật nên tomboy trong game cũng rất thịnh hành.
“Trong game đó có một nhân vật nam là Hoa Tiễn, thiết kế rất ư là ẻo lả, cơ bản là những người đàn ông đích thực đều không chọn nhân vật đó, nhưng con gái lại rất thích, rất nhiều nữ game thủ đã chọn. Thế là anh muốn tìm một Hoa Tiễn để kết hôn, lại còn đặc biệt tìm chọn một cái tên rất nên thơ, vừa nhìn đã biết là con gái, tên là Thủ Khả Trích Tinh Thần (tay có thể hái sao)”
“Cái tên này rất hào sảng rất có khí thế mà, tại sao cứ nhất định là nữ?”
Mô-za-a nói vẻ rất ấm ức: “Anh thấy chỉ có con gái mới nghĩ đến việc hái sao. Để biểu hiện anh rất thâm trầm sâu sắc, anh còn cố ý không hỏi giới tính người ta, kết quả là tình cảm một tháng đã được bồi đắp, chẳng ngờ hắn ta lại là pê đê trong đám tomboy.”
Phức tạp quá, Vi Vi choáng váng xây xẩm: “Vậy tóm lại là nam hay là pê đê?”
Ngu Công am hiểu nội tình ngồi kế bên chú giải: “Thì vẫn là đàn ông thôi.”
“Rồi sau đó?”
“Chẳng có sau đó, từ khi anh biết hắn là đàn ông, thì chẳng còn chơi game đó nữa.”
Im bặt một lúc sau, Vi Vi nói một cách sáng suốt: “Mỹ nhân sư huynh anh lại còn chỉ trích người khác, thực ra chính do anh giả làm game thủ nữ lừa gạt tình cảm của người ta mà, còn quậy tung rồi bỏ.”
“Quậy tung rồi bỏ, chính xác, tam tẩu, thành ngữ này em dùng hay lắm.” Ngu Công ngồi kế bên gật mạnh đầu.
Mô-za-a kêu oan: “Động cơ của anh là thuần khiết mà.”
Thông thường, KO vốn ít nói kiệm lời chưa từng phát ngôn, anh chàng luôn im lặng ăn uống một cách chóng vánh, ăn sau thì trầm tư ngồi quan sát người khác ăn. Lần này anh vẫn lặng im và ăn xong rất nhanh chóng, nhưng ăn xong anh lại buông đũa, nhìn Mô-za-a rồi nhả lời vàng ngọc: “Server cậu chơi có phải là Trường An Nguyệt Hạ?”
Mô-za-a sững sờ: “Sao anh biết?”
KO vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lẽo, mở miệng nói rất lạnh lùng: “Vì tôi chính là pê đê trong đám tomboy đó.”
Cơm vẫn chưa ăn xong, Ngu Công và Vi Vi đã viện cớ chuồn đi nơi khác, vừa ra khỏi cửa, Ngu Công đã thở phào một hơi: “Chớp giật sấm rền thật quá đáng sợ!”
Vi Vi lòng thầm lo lắng: “Ánh mắt giết người quá mạnh bạo!”
“Đó chính là duyên phận.”
“Tuyệt đối là nghiệt duyên.” [duyên ác ấy =)) '>
“Sư muội!”
“Sư huynh!”
“Chúng ta về công ty đi.”
“Ừ.”
[Hai người này kẻ tung người hứng thấy gớm quá :D'>
Kết quả là hôm sau đi l