
em lại làm gì sai à ? Kể ra tối qua em cũng chẳng hiểu như thế nào nữa ! …– Hơ ! … gì cơ ? …– Chỉ nhớ cùng Tường Vy dạo phố đến khuya .Sáng ngủ dậy đã thấy nằm trên giường ….– Chẳng lẽ Ni bị chứng quên ? – Hải Anh nói chen vào khi nghe cuộc đối thoại của 2 anh em – Khi 1 người không thể nhớ được việc vừa xảy ra thì người ta gọi là trở ngại ký ức . Nếu 1 người vì bị sốc quên mất chuyện đã qua thì chứng quên tâm lý khác biệt với quên do công năng não giảm sút . Thường trở ngại ký ức tương tự với chứng si ngốc do phần não bộ suy thoái hay nhiễm độc rượu nên mất phần ký ức tạm thời . Tối qua Ni có uống bia ?Hải Phương choáng váng : – ” Bia rượu ? ” …– Không có đâu ! Tường Vy nói đó không phải là rượu .– Ngốc lắm , nhiều loại thức uống chứa cồn đấy !– ” Sao ? Mãi mới thổ lộ được thế mà vì say nên con bé quên sạch ! Lẽ nào lại như thế ? ” … – Này Ni hâm ! Còn đi học mà dám uống nước có cồn ! Tái diễn lần nữa là không tha cho đâu . Từ nay cả đời chớ có cầm ly rượu . Tức thật ! Sao lại quên mất sạch chứ ? …Hải Anh ngạc nhiên thái độ của Hải Phương liền hỏi : – Anh Hải Phương !– Gì thế ?– Giữa anh và Ni đã xảy ra chuyện gì phải không ?Vừa nghe đến câu đó , Hải Phương giật mình : – Không … đâu có gì ! Chỉ có điều ký ức cô bé tệ quá !– Thường chứng quên tâm lý – Hải Anh nói thêm – dễ xảy ra khi có chuyện không vui !– Gì ? Sự việc không vui ?– Có nghĩa là não bộ tự loại bỏ ức chế những kinh nghiệm không vui !…Ba chàng hoàng tử bà một nàng osin – chương 4Nghe Hải Anh nói vậy , Hải Phương đứng phắt dậy bỏ vào phòng . ” Rầm ” … cánh cửa đóng sập lại bởi sự giận dữ của Hải phương làm Hải Anh giật mình …– Phản ứng mạnh mẽ ghê ! Đúng là đã có chuyện gì xảy ra ! Chuyện gì nhỉ ? Thắc mắc ghê ! …– ” Chuyện không vui à ? Không vui đến vậy sao ? Tức chết đi được ! ” … rồi đấm mạnh vào tường …– Ủa ? Anh Hải Phương ?– Ờ , y như nổi điên ý ! Làm Mình sợ gần chết !– Hay có người lăm le cái ghế thủ lĩnh ? Bọn con trai đều thế cả !– Không hiểu nữa , tuy tớ chưa rõ chuyện gì nhưng sợ thật !– Chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong . Mặt mày vậy mà hay đánh lộn …– ” Không hiểu thái độ càng dữ dằn hơn với mình ” …. Ni nhớ lại chuyện ở nhà …– Em làm sanwich anh ăn không ?Hải Phương không nói gì mà quay đi . Thấy vậy Ni kéo tay nhưng bị Hải Phương hất ra nên Ni bị ngã , rớt hết các thứ xuống đất rồi bỏ đi . Cúi xuống dọn dẹp , Ni lẩm bẩm :– Làm gì phải thô bạo thế ? Tức thật ! ….– ” Thường ngày … không quá đáng như vậy ! Dạo này hình như anh Hải Phương ghét mình , không thèm nhìn mình . Ánh mắt đáng sợ khiến mình đứng ngồi không yên . Cứ thế này chắc mình chết vì đứng tim ” …- À vụ Ni kể sao rồi ? Vụ dì nhân nuôi chính thức ấy !– Dạo này anh Hải Phương cứ không vui nên cả nhà chẳng nhắc việc đó . Mình cũng thấy đâu cần thiết làm thủ tục giấy tờ gì . Vì có được nhận nuôi chính thức cũng đâu khác hoàn cảnh hiện giờ . Điều đó không còn quan trọng . Thích nhất là vì dì xem mình như con gái ! Thế là đủ rồi .– Phải cố gắng nha Ni , chứ tớ không thích nhìn thấy Ni buồn rầu đâu .-Cảm ơn Tường Vy– Ơ … nhìn phía kia kìa Ni !– Hơ , sao anh ấy lại ở đây ?– Ni quen anh ta ? Anh ta là ai vậy ? Giới thiệu đi !Nhìn thấy Ni đi ra Hải Anh liền gọi :– Ni !– Anh Hải Anh , sao anh lại đến đây ? Anh tìm Hải Phong à ?– Không , anh đến tìm Ni , sao Ni không mở di động ? Đứng đây anh … ngại lắm !Như phát hiện được điều gì , Tường Vy chỉ tay vào Hải Anh :– Chà , đồng phục trường chuyên ! Em chào anh , em là Tường Vy bạn của Ni … ” nhìn gần đẹp trai thật! “…Nhưng Hải Anh chẳng thèm để ý đến những lời Tường Vy nói , Hải Anh tiếp tục nói chuyện với Ni …– Giờ Ni về nhà chưa ? … Ni gật đầu … – Vậy em vể nhà thay áo đi , 6h gặp anh ở lớp học thêm !– 6h ? Nhưng em phải về nhà chuẩn bị bữa tối .– Anh đã nhờ người làm rồi , hôm nay Ni khỏi nấu cơm ….Cuộc đối thoại của 2 anh em Ni làm Tường Vy ” bốc hỏa ” …– Nè , ỷ đẹp trai có người chào hỏi chẳng thèm trả lời à ? Tuy không biết anh hay ho cỡ nào nhưng như thế quá bất lịch sự !Hải Anh quay ra , mặt thản nhiên :– Sao ? Tôi ghét nhất lãng phí thời gian . Vì thế tôi không quan tâm những ai không liên quan đến mình .Câu nói này tất nhiên làm Tường Vy sốc nặng bởi cách ăn nói và ứng xử của Hải Anh …– Nói năng thiếu chừng mực quá ! Phép lịch sự cơ bản anh chưa học sao ? Nhưng thôi , mặt mũi dễ nhìn nên bỏ qua cho anh đó . Kể ra thì … anh là dạng con trai Tường Vy thích . Cho làm quen nhé ! …– ” Không ngờ Tường Vy bạo dạn thật ! ” …– Tôi không định quen biết cô – Hải Anh thở dài – Làm ơn đừng đeo bám nữa nhé . Hơn nữa tôi cũng đâu rảnh rỗi mất thời gian với trẻ con .– Trẻ con gì chứ ? – Tường Vy bực bội cự lại – Học cấp 3 cũng chưa phải người lớn . Anh chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi thôi . Huống chi , con gái thường khôn sớm hơn con trai .– Có vẻ cô ra vẻ thông minh ? Thành tích cô thế nào ? Có đứng thứ 10 toàn trường không ? Còn tiếng anh thi TOEFL được bao nhiêu điểm ? Nói chuyện với người nước ngoài được không ? Cô có quan điểm gì về việc bầu cử tổng thống Braxil năm sau và nạn khủng bố hiện nay ? Giờ học sinh phải làm gì để theo kịp bước t