
điều gì đó quan trọng lắm không bằng… sao nó hồi hộp đến thế không biết.
-“Em có yêu anh không?”
Tên này đúng ngốc mà, vậy mà ai bảo anh có IQ cao lắm chứ sao lâu lâu lại hỏi những câu cứ như thừa à…
-“Em … yêu… rất yêu anh”
Cảm giác cứ lâng lâng, hắn bẹo mũi nó mắng yêu
-“Vậy mà lâu nay cô dám hành hạ tôi”
-“Cho anh biết mùi chứ”
-“Cô giỏi lắm, hôm nay tôi không tha cho cô đâu nhá”
Lại một nụ hôn thật nhẹ, thật mềm mại trên đôi môi ấy, anh lại thích phạt nó như vậy, nhưng đã hẳn là nó bướng đâu, anh vẫn phạt mà… yêu là cảm giác này sao? Cái cảm giác không bao giờ nó diễn tả qua từng lời nói được, mà chỉ có thể diễn tả qua từng cảm xúc, nghe theo từng độ rung của trái tim…
Bên cạnh anh, dù phạt hay không bị phạt thì em vẫn cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời……
…………….
Ông mặt trời lại thích làm kì đà thế nhỉ, chói sáng cả căn phòng làm nó phải trở mình, nheo nheo mắt…
Người bên cạnh vẫn còn nằm đó, vẫn còn ngủ nữa kìa, đáng yêu chết mất…
Nó chồm người hôn phát lên trán, lên mắt, lên mũi, lên má rồi lên môi người kia, vẫn cảm giác hôn lén như hôm trước, thích thích làm sao…
-“Cô thích hôn lén tôi thế à” – một giọng ngáy ngủ làm nó phải giật mình…
-“Anh… anh dậy từ khi nào vậy”
-“Từ lúc em có ý định làm bậy với anh” – một nụ cười tinh quái à…
Thật đáng ghét, lần nào cũng bị phát hiện là sao?
-“Em hôn lén mà chẳng chuyên nghiệp gì cả, chồm lên người anh nặng như con heo vậy á”
-“Vậy mà lúc tối có người bảo em nhẹ ìu đó”
“Chụt”
Hắn thơm một phát lên má nó, giả vờ nhõng nhẽo…
-“Lúc nãy anh đã thơm cả trăm cái lên mặt em rồi, thêm một cái nữa ấy”
-“Anh… đáng ghét mà”
Hóa ra có người đã dậy sớm hơn nó, lại còn giở trò ‘thơm lén’ người ta… cái này đúng là tư tưởng lớn gặp nhau vào buổi sớm mà…
Ủa bộ đồ này? Sao quen quen nhỡ? Nó ngơ ngơ trước bộ đồ mình đang mặc, rồi kéo chăn ra nhìn bộ đồ hắn đang mặc…
-“Bảo Khánh, chúng ta… chúng ta chưa có tắm”
-“Giờ này em mới phát hiện ra sao? Người biết sau cùng là người la lớn nhất á”
-“Anh … vậy mà cũng chẳng nói… thấy ghét”
Ai đó giận dõi đánh yêu vào người kia rồi bỏ một mạch vào nhà tắm…
-“Bà xã… đợi anh … đợi anh tắm nữa em”
-“Ai cho anh vào… đừng vào”
-“Anh vào…”
-“Không cho…”
………
………
-“Hôm nay anh về sớm, em sẽ đợi anh về ăn cơm”
-“Cảm ơn em bà xã”
Nó đang xoăn tay áo lên cho hắn, cứ mỗi vài ba phút lại bị người kia giả vờ thơm lên má…
-“Thôi thơm vào má anh cái nào”
-“Được rồi… đi đi” – nó phụng phịu thơm vào má người kia…
Hạnh phúc là thế đấy. Đơn giản là quan tâm và được quan tâm chỉ thế thôi…
Cả buổi chiều nó tự đi siêu thị mua đồ rồi về làm cơm cho chồng, buổi cơm gia đình thật thích à… người ta đã bảo dù vợ có nấu ăn dở đến cỡ nào khi mà chồng ăn vẫn thấy ngon chứng tỏ anh ta rất yêu vợ…
Vậy là có đứa làm thử, món nào nó cũng thêm chút muối chút đường… ấy chà ngon thế mà mùi vị thì ôi…
………….
Đã hơn 7 giờ rồi mà hắn vẫn chưa về, nó bực bội đi tới đi lui…
Định lấy điện thoại gọi cho anh chồng thì có một số lạ gọi vào… chẳng biết là ai?
-“Alo”
Người kia là ai thế nhỉ, sao không nói gì hết…
-“Alo, ai vậy ạ?”
Một giọng nói lạnh thấu xương tỷ..
CHAP 59: BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
Cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra?
Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu nó… cũng là lúc nó không còn sức lực để đứng vững, đôi chân nhỏ nhoi đã ngã quỵ từ lúc nào, vô lực nó dựa lưng vào bức tường lạnh như băng kia, bàn tay nắm chặt điện thoại dần dần trở nên trắng bệch chứng tỏ sức lực trên mấy ngón tay của nó đã không còn nữa…
Cảm giác lúc này đưa nó trở về một ngày mưa của 3 năm trước… một cảm giác không an toàn ập đến…
Nó sợ… sợ cảm giác xa anh, nhỡ có chuyện gì xảy ra với anh thì phải làm sao… làm sao?
Anh không còn quan tâm đến nó nữa sao?
Sao có thể?
Nó không tin đâu…
Sau này ai sẽ phạt nó mỗi ngày…
Sao anh lại nỡ mang trái tim nó đi như vậy, nó đau buốt, đau thấu trời xanh…
Nó khóc… khóc trong đau nhói…
Lúc trước là anh xa nó nửa vòng trái đất, hôm nay là anh … là anh …lỡ như …xa nó tận 2 thế giới… nó biết phải làm sao…
Không đâu… là do nó suy nghĩ quá nhiều mà thôi, anh rồi sẽ không sao…
Bất giác lí trí nó buộc mình vững vàng hơn… nó đứng dậy chạy ngay ra ngôi nhà đó, bên ngoài trời đã mưa từ khi nào vậy?
Có lẽ nào… ông trời ơi, ông thích trêu người đến thế….
Anh ấy sẽ không sao, không sao đâu – nó biết có lẽ đây chỉ là tự an ủi mình, nhưng nó phải ôm hi vọng như vậy, nếu không, nó sợ mình chưa tìm ra anh đã gục ngã mất rồi….
Hi vọng vì tình yêu là màu xanh.
“Ầm”
Tiếng sét vang dội cả một vùng trời, nó sợ sét lắm, sao hôm nay lại chẳng biết sợ là gì… đôi chân đó nó vẫn chạy…
Nó sợ mất anh hơn là sợ sét đánh trúng mình, thà rằng cứ bắt nó đau còn tốt hơn…
Từ lâu đài đó chạy xuống đường lớn cũng mất cả giờ đồng hồ, hai bên đường dường như toàn là cây to chúng có thể đổ xuống đè chết nó bất cứ khi nào… nhưng nó vẫn không sợ, mưa ngày càng lớn, gió thổi mạnh hơn, nước từ trên cao cứ tuông xuống làm nó mấy lần trượt chân chảy theo dòng nước kia, nhưng vì hắ