
ngay. Ahhh…tôi đói.
- Anh Huấn, lâu quá chời! Em chờ mãi… ai đây? Em gái hử?
- Không. Một designer trong studio.
- Đồng nghiệp à? Khó tin quá! Anh chuyển qua cua nai tơ à?
- Cô không thể để chúng tôi ăn được sao?
Chị tiếp viên bĩu môi bỏ đi sau khi lườm tôi đang ngậm 1 họng mì.. Cái cách mà DJ nói như là băng ở Nam Cực! Tôi cũng thấy vẻ e sợ trên mặt chị ấy.
- Anh chàng trẻ con ấy…bạn trai à?
-Yah? Ah.. Không.
- Anh bạn đó hợp với cô em đấy. Quên thằng Lam đi. Không có kết quả đâu.
- Tại sao?
Tôi chợt nhận ra câu hỏi vừa rồi chẳng khác nào thừa nhận rằng tôi thích anh Lam. Nên thế là tôi lại cúi mặt và ăn…ăn…cứ ăn. Nhưng… tại sao???
- Tôi không thích nói chuyện người khác. Hãy nghe lời tôi trước khi ôm khổ.
Nói rồi, gã đứng dậy đi vào trong…chắc đi toalet. Tôi cũng vừa ăn xong đĩa mì. Cánh cửa chính quán bar mở ra và 1 ông bặm trợn bước vào, theo sau là 1 thanh niên trẻ mặc áo sát nách có xăm hình.
“Ah..sớm dzậy, anh Sáng?”
Anh phục vụ đang lau mấy cái ly niềm nở chào đón vị khách mới vào. Ông bặm trợn không đáp, đảo mắt nhìn quanh và khi thấy tôi, ông ta bước lại. Ôi…tôi sợ mấy người này.
- Gì đây? Tiếp viên mới à? Trông ngây thơ nhỉ?
- Ah…đó là…
Ko thèm nghe anh phục vụ nói hết câu, ông ta sờ vào má tôi! ARGH! Tôi hất cánh tay ghê tởm đó ra và đứng dậy. Ông ta cười nham nhở và tiếp tục trò quỉ quái...cứ giơ tay ra như muốn nựng tôi. Anh phục vụ vội chạy tới để can nhưng có vẻ anh ấy chẳng làm được gì.
- Đã tới đây mà còn bày đặt… nào, anh nựng cái sẽ boa cho.
- Tránh ra!
Tôi cố đẩy ông ta ra bằng cả sức lực..
- Làm gì thế?
Tiếng của DJ Huấn. Lúc này, tôi thực sự mừng rỡ khi nhìn thấy anh. Ông bặm trợn quay phắt lại, còn DJ thì đã tới bên cạnh tôi.
- Trực Huấn? Là mày à? Trước giờ tao và mày không **ng chạm nhau nhé.
- Phải. Nhưng ông đang **ng đến cô gái của tôi.
Hả? Cô gái của anh?? Lại thêm trò gì nữa đây? Tôi đâu phải là đồ vật mà ai muốn nhận là của mình cũng được? ><
- Oh…thế à, thế thì đã lỡ **ng rồi, cho tao luôn nhé.
Ông bặm trợn hất mặt với gã thanh niên xăm mình, tức thì gã ấy lao tới tóm lấy tôi bằng 1 vòng tay kẹp cổ.. Cứu!!!!!
[Huỵch'>
Một quả đấm của DJ nhanh như cắt thụi ngay vào mặt người đang giữ tôi khiến anh ta loạng choạng ngã ra sàn. Anh phục vụ và vài người trong quán cố gằng nài nỉ lẫn can thiệp nhưng vô ích. Trận đánh đã diễn ra. Còn tôi thì sợ hãi đứng nép vào góc và cầu nguyện. Ôi trời ơi…tôi đã không thích đến đây cơ mà.Hu hu…
Dù 1 chọi 2 nhưng người bầm dập là gã xăm mình, còn ông bặm trợn thì xịt máu mũi. Tôi thầm nghĩ nếu mà sáng này C.K và anh ta đánh nhau, chắc chắn C.K sẽ chịu trận! Cũng may..
Bàn ghế ngã ngổn ngang. Hai người kia sau trận đánh thất bại đành kéo ra khỏi quán kèm với lời đe dọa sẽ tìm Trực Huấn tính sổ. Trực Huấn? Cái tên khá lạ…nghĩa là gì nhỉ?
……….
- Cái lão ấy cứ vài bữa lại đến kiếm chuyện với bọn em.
- Tìm tay bảo kê nào đi.
- Dạ…em biết rồi, anh Huấn.
Giờ thì tôi hiểu cái cúi chào khúm núm của anh phục vụ lẫn cái vẻ sờ sợ của chị kia. Và hiểu cả nét lạnh lùng ngạo mạn toát ra từ anh ta.. Hình như, DJ chẳng sợ bất cứ điều gì.
Anh phủi tay và đỡ mấy chiếc ghế xếp lại, tôi cũng ra phụ…. Hic hic…việc này có phần là do tôi? DJ bỗng nhăn mặt và ôm cổ tay phải của mình..có vẻ anh đang đau.
“Ấy chết, anh Huấn…chảy máu kìa!”
Chị ban nãy la lên rồi vội chạy ra sau, và chốc lát trở vào với 1 cuộn băng nhỏ. Chị kéo DJ ngồi xuống ghế và xông xáo dùng bông gòn định giúp anh băng bó nhưng DJ gạt tay chị ta ra, và cố tự xoay sở.
- Anh có làm được không?
- Nếu không được, em sẽ giúp tôi?
- Yeah...
DJ ngừng lại chìa cuộn băng cho tôi. Tôi cầm lấy và ngồi xuống trong ánh nhìn xẹt lửa của chị mát mẻ. Xin lỗi…nhưng anh ấy có vẻ không thích chị.
Chương 27
Cổ tay anh ta đỏ thẫm và rỉ máu… có lẽ do bị ghế đập trúng.
- Anh thử cử động xem.
DJ làm theo lời tôi, lắc lắc cổ tay… và ..
- Ahh..!
- Đau à? Ôi…có khi anh không chỉ bị chảy máu..nó bong gân luôn rồi.
- Chắc là không.. mai sẽ khỏi.
- Anh còn bị đau ở đâu nữa không?
- Về!
Okay, về…
DJ giơ tay chào mọi người trong quán rồi ra đẩy cửa chờ tôi. Tôi cũng định theo sau nhưng sực nhớ tới chiếc kèn vẫn còn ở trên bàn nhưng lúc nãy do trận đánh nhau, nó đã bị rơi đâu đó. Chiếc kèn… tôi quỳ xuống mò mẫm…
Đâu rồi nhỉ…mất thì uổng quá. Đồ hiếm mà. Và vì nó mà đã xảy ra nhiều chuyện!
- Em làm gì vậy?
- Chiếc kèn, nó đâu rồi?
- Em tìm nó à? Hãy đứng dậy đi. Tôi đang giữ đây.
Trời ạ, sao ko nói sớm??? Tôi bực bội đứng lên và đi ra ngoài…
- Cầm lấy.
- Gì vậy? Sao lại đưa cho em?
- Nó là của em. Hãy tập thổi cho tốt.
- Không… em không thổi được.. anh cứ giữ.
- Tôi đã bảo em cầm lấy!
Argh. Tôi sợ, okay. cầm thì cầm. Chú giữ xe dắt chiếc Suzuki của gã ra, tôi vẫn đứng đó cầm chiếc kèn ngắm nghía...nó đẹp thật. Bỗng, 1 chiếc chìa khóa xe thảy vào thay tôi, nằm đè lên chiếc kèn.
- Hả? Gì nữa?
- Hãy cầm lái, chở tôi.
- CÁI GÌ???
- Tôi cũng không muốn phải ngồi sau để 1 con bé chở đâu. Nhưng tay phải tôi không ổn, nào, lên xe đi.
- Em ko