Teya Salat
Bản Nhạc Tình Yêu – Thanh Uyên

Bản Nhạc Tình Yêu – Thanh Uyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322170

Bình chọn: 8.5.00/10/217 lượt.

ó thể giúp tôi được việc làm ở công, ty anh đâu.

– Xin làm ơn đừng chàng anh nghĩ thế …

Anh nghĩ thế đấy Đồ hèn thế là lời Cầu hôn nằm lại với anh ta vĩnh viễn. Khi thấy rằng hoàn cảnh nhà tôi quá khó khăn anh đã không còn nói yêu tôi nữa.

Thật lạ lùng – Anh làm ơn đua tôi về.

– Xin tuân lệnh !

Ngồi trong chiếc xe sang trọng mà Tùng Lâm cho rằng không phải ai cũng mua được, nàng cảm thấy thật buồn. Trong một ngày mà nàng đón nhận hai tin Khủng khiếp nhất :

– Ông cậu từ chối cung cấp tiền, còn anh chàng yêu nàng, đã bỏ chạy để không dính dáng tới hàng nửa ôi cuộc đời đen bạc thế sao ?

Nàng tự hỏi mình có cảm thấy Căm giận Tung Lâm không, nhưng hàng không thể trả lời, vì giờ đây nàng chỉ cảm thây mình buồn, buồn đến ngây dại cả người.

Chương 2

Hoàng Thông đứng ngoài ngõ, gần cây ngọc lan, chàng đợi người nhân viên bưu điện ở lối vào. Ngay buổi chiều hôm sau nhận được . Bức thư của ông cậu báo việc kết hôn, Hoàng Lan đã gợi điện đi nhiều nơi để tìm việc làm. Nhưng nàng chẳng nhận được một câu trả lời nào khả đi bấu víu được.Chỉ cớ những câu trả lời lập lờ Nàng, suy nghĩ lại, cũng đúng thôi. Đây là một thị xã nhỏ xíu, làm gì có ai thuê mướn mà bảo hộ nhận lời.

Hoàng Thông ngước nhìn con đường dài trồng những cây mực tàu. Nhìn ngồi nhà cổ xưa tốt lành mà họ gắn bó bằng hữu mối liên hệ huyết thống bền chặt. Họ yêu nhưng cánh đồng bao quanh những lùm cấy nhỏ, ngọn. Núi nhấp nhô Tất cả những gì quá quen thuộc với họ.

Một cô gái đang đạp xe đến, Hoàng Thông không để ý. Cô xuống xe hỏi.

Với vẻ khó chịu – Cậu giận mình đấy à ?

Chàng nhìn cô gái. Chiếc áo thun ngắn ngổ ngáo. Cả chiếc quần sort kheo đôi chân trần rám nắng và thẳng, dài cũng có vẻ bụi bặm.

– Mình không giận, nhưng sẽ giận nếu bạn cứ gọi mình trống trơn như thế Cô gái nghịch ngợm :

– Phải gọi thế hào kia ?Thưa ông,hay xưng hô anh, em với bạn ?

Nhưng nhìn khuôn mặt của hoàng Thông, Thái Thanh bỏ ngay cái, kiểu đùa giỡn của mình.

– Có gì không ổn phải không ?

Hoàng Thông lắc đầu :

– Bạn không hiểu được đâu, – Bạn coi mình như một con ngốc vô phương cứu chữa à ?

Nghe cái giọng bực bội của Thái Thanh.

Hoàng Thông xua tay :

– Nghe đây bạn.

Làm ơn gọt là Thái Thanh nhé. Bạn không tin mình nữa à.

Cô nhìn xoi mói vào mặt của , Hoàng Thông làm cậu phải quay mặt đi. Cái đầu tóc uốn hơi bùng ra của Thái Thanh gật gật:

– Bạn kiểu cách lắm, Hoàng Thông à. Nhà bạn có chuyện phiền phức, thực thế.

Sao bạn biết ?

Thái Thanh nhún vai vẻ điệu đàng :

– Một phần do ông Thịnh, người hợp tác với ba mình kể cho:

ba mình nghe.

– Còn phần khác ?

Hơn bao giờ hết, khuôn mặt của Thái Thanh xứng đáng với tên gọi mặt mèo.

Đôi mắt cô lim dim cô nói tiếp :

– Phần khác là đơn giản thôi. Tùng Lâm làm điệu với mình buổi sáng trước khi hắn vào Sài Gòn, nghĩa là sáu Hôm Hoàng Lan nói cho hắn biết nhà bạn săp khó khăn.

Hoàng Thông thây mình muốn đấm vào khuôn mặt câng câng của Tùng Lâm, chỉ tiếc rằng hắn không có ở đây. Thế là anh chàng đổ hết bực bội đến cô bạn của mình.

Điều ấy chỉ liên quan đến nhà mình.

– Bạn kiêu ngạo thế.

Mình không cần bạn phải phân tích. Tấm lý mình hiện tại.

– Nhà bạn định làm thế nào?

Cái vẻ ngổ ngáo biến ! Mất, Đôi mắt nên dịu dàng làm sao Hoàng Thông làu bầu :

– Bạn không cảm thấy, thư thế là tò mò à ? Bạn không có ý đó chứ.

Thái Thanh lắc đầu, cô thả chiếc xe đạp cho nó nằm xuống bên đường, cô nói tiếp :

– Bạn và mình là bạn từ thuở nhỏ, phải vậy không ? Bạn không định bỏ năm thứ hai Bách. Khoa đấy chứ ?

Thái Thánh ! Bạn chịu khó thật.

– Người ta thường bảo mình như , thế, còn bạn, đây mới là lần đâu.

Thái Thanh lặng xuống,giọng nói buồn buồn. Hoàng Thông biết mình làm bạn buồn lòng nên nói tiếp.

– Đây để bạn đừng giết. Mình bởi những câu hỏi tiếp theo, bạn hãy nghe cho rõ.Đúng,mình sẽ đi học tiếp. Chị Hoàng Lan đang tìm víệc làm, nhưng chưa được. Em gái mình, Ngọc Lan sẽ vào trung học ở Đà Nãng..Còn Ngọc Thông vẫn tiếp tục học phổ thông. Mẹ mình sẽ cố gấng bán những trang trại phải. Để thêm tiền. Còn bà giúp việc thì lợi dù không được trả lương bà ấy cũng vui lòng chết già tại nhà, Đó, mình đã cho bạn biết hết chuyển nhà, đủ chưa.

Thái Thanh gật đầu :

– Thế cũng, tạm được ở Đà Nẵng, Ngọc Lan sẽ ở nhà của mình, căn nhà ba mình mua sẵn.

– Bạn tử tế đấy nhung nó sẽ ở. Ký túc xá sinh viên.

Thái Thanh nhíu mày đúng là chị em nhà này khống bao giờ muốn phiền lòng ai dù, người ta rất vùi lòng được giúp đỡ. Hoàng Lan thường bảo cái tính đó nó chảy trong huyết quản của gia đình Nàng.

– Nhưng nhà mình ở đó không có ai ở.

– Bạn tử tế quá.

– Nào Hoàng Thông, hãy để bạn bè giúp một tay khi cuộc sống, không được như ý.

Nhưng cậu ta nhún vai như thể không nghe cô nói. Người đua báo đến, cậu cầm tờ báo rồi bảo :

– Bạn có vào nhà không ?

– Không, bạn. Mình về đây.

Leo tên chiếc xe đạp, Thái Thanh lại trở nên ngổ ngáo. Mái tóc uốn với những con tóc rời nhau giờ được buộc lại gọn gàng nhìn lại đáng yêu:

Cô đạp xe ngược trở về nhà của mình. Hoàng Thông đứng nhìn một thoáng rồi thở dài, quay vào nhà.

– Có tin gì mới không chị