Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322723

Bình chọn: 8.5.00/10/272 lượt.

và một lá thư của trường học thông báo cho anh ngày giờ của buổi họp phụ huynh sắp tới. Một phong thư được gửi cho ông Glover, Mathias với lấy mẩu giấy nhỏ nằm ở đáy sâu ngăn kéo két thu tiền và chép lại trên phong bì địa chỉ ổng chủ của mình đang sống ở Kent. Anh tự hứa sẽ đi gửi cho ông vào giờ ăn trưa.

Anh gọi cho Yvonne để đặt bữa trưa cho mình. “Đừng quấy rầy tôi vì những việc không đâu như thế, bà trả lời, cái ghế thử ba ở quầy từ giờ là để giành cho anh rồi.”

Chiếc chuông nhỏ ở cửa thánh thót reo. Một phụ nữ trẻ duyên dáng vừa bước vào hiệu sách. Mathias bỏ mặc đống thư tín của mình.

– Anh có báo Pháp chứ? Cô gái hỏi.

Mathias chỉ kệ sách báo bày gần cửa ra vào. Cô gái trẻ lấy một tờ đối với mỗi nhật báo và tiến lại quầy trả tiền.

– Cô có nhớ quê nhà không? Mathias hỏi.

– Chưa, vẫn chưa nhớ gì cả, cô gái trả lời, giọng nghịch ngợm.

Cô tìm tiền trong túi và khen ngợi cách trang trí cửa hàng mà cô thấy thật trang nhã. Mathias cám ơn và cầm những tờ báo từ tay cô. Audrey nhìn xung quanh. Trên cao một tủ sách, một ấn phẩm thu hút sự chú ý của cô, cô liền kiễng chân lên xem.

– Có phải trên cao kia là cuốn Lagarde et Michard lit-térature du XVIII siècle hay không ?

– Mathias tiến lại gần kệ sách và gật đầu xác nhận.

– Tôi có thể mua nó chứ ?

– Tôi có một bản còn tốt và mới hơn thế, nằm ngay phía trước mặt cô kìa, Mathias khẳng định và rút ngay một cuốn sách khỏi kệ.

Audrey xem ấn phẩm mà Mathias đưa cho và trả lại anh ngay tức thì.

– Cuốn này là của thế kỷ XX đấy chứ ?

– Đúng thế, nhưng nó còn gần như mới tinh. Cách nhau ba thế kỷ, đương nhiên là pahỉ có khác biệt. Cô nhìn này, không có một nếp gấp, không có một vết giây bẩn nào cả.

Cô gái cười phá lên và chỉ cuốn sách ngự trên nóc sách.

– Anh lấy cho tôi cuốn sách kia chứ ?

– Tôi có thể cho người đem đến cho cô, nếu cô muốn, nó nặng lắm đấy, Mathias trả lời.

Audrey ngó anh, sững sờ.

– Tôi đến trường Trung học Pháp, nagy ở đầu phố kia thôi, tôi thích tự mình đem đi hơn.

– Tuỳ ý cô vậy, Mathias phục tùng trả lời.

Anh lấy cái thang gỗ cũ kỹ, cho nó trượt trên dường rãnh bằng đồng đến tận ngang hàng với kệ sách chứa cuốn Lagarde et Michard.

Anh thở sâu, đặt chân l ên bậc thang đầu tiên, nhắm chặt mắt và vừa trèo vừa làm những động tác khả dĩ nhất mà anh có thể thực hiện. Đến được độ cao cần thiết, bàn tay anh lần sờ tìm kiếm. Chẳng thấy gì cả, Mathias hé mở mắt, xác định chỗ bìa sách, cầm lấy nó và cảm thấy mình không thể bước xuống được. Trống ngực anh đập tình thịch, anh dùng hết sức mình, bám chặt vào cái thang, hoàn toàn tê liệt.

– Ổn chứ ?

Giọng Audrey vang tới làm ù tai anh.

– Không, anh thì thầm.

– Anh có cần giúp không?

Từ “có” của anh nhỏ đến nỗi chỉ nghe được loáng thoáng. Audrey liền trèo lên chỗ anh đứng. Cô đỡ cuốn sách thật nhẹ nhàng và ném nó xuống đất. Sau đó, đặt tay mình lên tay Mathias, cô vừa chỉ dẫn vừa hỗ trợ anh. Hết sức kiên trì, cô đã đưa anh xuống được ba bậc thang. Lấy thân mình bảo vệ anh, cô đã thuyết phục được với anh rằng đã sắp xuống tới đất rồi. Anh thì thào nói cần thêm chút thời gian nữa. Khi Antoine bước vào hiệu sách thì Mathias đang ôm ghì Audrey chỉ còn cách mặt đất có một bậc thang.

Cô gỡ vòng tay ôm ghì của anh ra. Cố tìm lại vẻ trang nghiêm, Mathias nhặt cuốn sách lên, cho vào một túi sách bằng giấy và đưa nó cho cô gái. Anh từ chối nhận tiền cô trả, anh thật vui được tặng nó cho cô. Cô gái cảm ơn anh, rồi rời khỏi hiệu sách dưới con mắt hết sức tò mò của Antoine.

– Tớ có thể biết chính xác cậu vừa làm gì không?

– Nghề nghiệp của tớ thôi!

Antoine ngó sững mặt bạn, vẻ nghi ngờ.

– Tớ có thể giúp gì cho cậu đây? Mathias hỏi?

– Bọn mình có hẹn ăn trưa cùng nhau.

Mathias nhận ra những tờ báo còn nằm gần quầy trả tiền. Nagy lập tức, anh vơ lấy chúng, nói Antoine chờ một lát rồi chạy vội trên vỉa hè. Chạy nhanh đến hụt hơi, anh ngược lên Bute Street, rẽ vào Harrington Road, và đã đuổi kịp Audrey tại ngã năm, gần sát những khu vực của trường học.

– Chẳng cần fải làm thế đâu, Audrey nói khi cảm ơn anh.

– Tôi thật là hề quá, phải thế không?

– Không đâu, không chút nào; chóng mặt cũng có thể chữa khỏi đấy, cô nói thêm trong lúc vượt qua khỏi bức hàng rào của trường học.

Mathias nhìn cô đi xuyên qua sân; lúc trở lại hiệu sách, anh quay lại và nhìn thấy cô đi về phía sân chơi. Vài giây sau, đến lượt Audrey quay lại và nhìn thấy anh mất hút ở góc phố.

– Cậu có đầu óc buôn bán đấy, Antoine nói lúc anh quay về.

– Cô ấy đã hỏi tớ một cuốn Lagarde et Michard, cô ấy đến trường trung học, vậy đó là một nhà giáo, nên cậu đừng trách tớ đã làm hết mình cho sự nghiệp giáo dục con em chúng ta nhé.

– Nhà giáo hay là không, cô ta thậm chí còn chẳng trả tiền mua báo!

– Đi ăn chứ hả, Mathias nói và mở cửa cho Antoine.

Sophie bước vào nhà hàng và đến chỗ Antoine và Mathias. Yvonne mang đến cho họ món gratin (Đây là món ăn ngon của người Pháp. Thức ăn được bỏ lò, khiến cho lớp trên cũng cháy xém lại) độc quyền.

– Ở quán của cô, có vô số thứ ngon! Mathias nói, công việc chạy chứ ạ!

Antoine đạp cho anh ta


Lamborghini Huracán LP 610-4 t