Old school Easter eggs.
Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322900

Bình chọn: 8.5.00/10/290 lượt.

chỗ nào? Tớ sẽ tắm nhờ ở đây, trong phòng tắm nhà tớ, phải giơ chân lên để giữ vòi hoa sen.

– Cậu làm tớ bực lắm rồi đấy! Antoine trả lời và rời khỏi nhà.

Louis ngồi trên ghế của khách và tự đóng khoa dây bảo hiểm cho mình.

– Hắn khiến mình bực thực sự, Antoine lẩm bẩm trong lúc cho xe chạy giậy lùi trên phố.

Một chiếc xe tải của hãng Delahaye Moving đang loay hoay để đỗ trước cửa nhà anh.

* * *

Mười phút sau, Mathias gọi điện cầu cứu Antoine. Anh đã sập cửa cẩn thận, như bạn yêu cầu, nhưng chùm chìa khoá của anh lại nằm trên bàn trong phòng ăn. Những người được thuê chuyển nhà đang chờ trước cửa, còn anh vẫn đang trong bộ pyjama đang đứng giữa phố.. Antoine vừa thả Louis xuống trường, liền quay ngược lại.

Người phụ trách Delahaye đã thuyết phục được Mathias để nguyên cho đội quâncủa ông ta làm việc; cứ khoa tay múa chân giữa đám người vận chuyển đồ đạc như thế, anh chỉ khiến tiến độ công việc chậm đi mà thôi.

Ông ta hứa, khi anh trở về nhà tối nay, mọi thứ sẽ được sắp đặt cần thận.

Antoine đợi Mathias tắm, khi xong xuôi, cả hai cùng ra đi trong chiếc xe hơi cũ kỹ có thể hạ mui, và lúc này mui đã được hạ xuống.

– Tớ thả cậu xuống rồi phải đi ngay đây, Antoine đã khá bị muộn giờ rồi đấy, Antoine nói lúc rời khỏi Clareville Glover

– Cậu đến văn phòng à? Mathias hỏi ngay.

– Không, tớ fải tạt qua một công trình.

– Không cần đi vòng qua hiệu sách đâu, ở đó vẫn còn nhiều mùi sơn lắm. Tớ đi cùng với cậu.

– Tớ dẫn cậu đi, nhưng cậu phải cẩn thận đấy nhé!

– Sao cậu lại nói thể?

Chiếc Austin Healey lao nhanh trên đường Old Brompton.

– Từ từ thôi, Mathias thốt lên.

Antoine nhìn anh bực mình.

– Giảm tốc độ đi nào! Mathias cố nài.

Antoine lợi dụng lúc có đèn đỏ để cúi xuống với chiếc ca-táp để dưới chân Mathias.

– Cậu có thể thay hãm phanh hộ tớ được không hả. Anh nói lúc ngồi dậy.

– Sao cậu lại đặt cái này lên đầu gối tớ? Mathias hỏi.

– Mở ra và xem cái ở trong đó đi.

Mathias lấy từ đó ra một tài liệu, vẻ dò xét.

– Giở nó ra!

Ngay khi xe tiếp tục rồ máy, bản đồ kiến trúc dính chặt vào mặt Mathias, và anh cố sức mà không sao thoát khỏi ra được trong suốt chặng đường đi. Sau đó ít phút, Antoine đậu xe dọc theo vỉa hè, trước một luồng cổng xây bằng đá tấm, một cánh cổng bằng sắt gò hướng vào một ngõ cụt. Anh với lấy bản đồ án và chui ra khỏi chiếc Austin.

Tứ phía, những phiến đá xiên vẹo, những mews (khu chuồng ngựa được biến đổi thành nhà để xe hay những căn hộ nhỏ ở vùng nông thôn), những chuồng ngữa cũ, đã được sửa sang lại thành những ngôi nhà nhỏ. Các mặt tiền được sơn màu loè loẹt bị khuất dưới những cây hồng leo, các mái nhà thấp nhỏ, khi được lợp bằng ngói gỗ, lúc được lợp bằng đá đen mỏng. Cuối phố, một ngôi nhà xây, bề thế hơn tất cả các ngôi nhà khác, chế ngự cả khu. Một cánh cửa bằng gỗ sến được dựng trên cao vài bậc thềm. Antoine giục bạn, đang kéo lê chân bước đi, theo sát mình.

– Tớ hy vọng là không có chuột cống chứ, Mathias hỏi khi tiến lại gần.

– Vào đi!

Mathias khám phá ra cả một không gian rộng mênh mông, được các cửa sổ lớn rọi sáng, nơi một vài người công nhân đang làm việc. Ở giữa có một cầu thang thông lên gác, một gã cao lớn có dáng vẻ như bị trật khớp, tiến về phía Antoine với một bản vẽ trong tay.

– Tất cả đều đang chờ anh!

Được thừa hưởng dòng máu Scotland từ người cha và dòng máu Normandie từ người mẹ, McKenzie ngoài ba mươi tuổi, nói một thứ tiếng Pháp nhuốm một thứ trọng âm làm lộ

– Cái điều thật không bình thường, ấy là trong một thành phố bảy triệu rưỡi dân những người như Mathias và em lại vẫn cứ độc thân.

– Mathias chỉ vừa mới đến đây thôi… còn anh, anh thì có lẽ không độc thân đâu nhỉ?

– Anh thì người ta chẳng thèm để ý tới đâu, Antoine thì thầm. Anh đã không nhận thấy rằng hắn lại cô đơn đến mức ấy.

– Ai cũng cô đơn hết Antoine ạ, ở đây, ở Paris hay ở nơi nào khác. Con người ta có thể lẩn trón sự cô độc, chuyển nhà, làm mọi chuyện để gặp gỡ mọi người, và điều đó chẳng thay đổi gì cả. Vào cuối ngày, ai về nhà nấy. Những người sống có đôi không hiểu hết sự may mắn của họ. Họ đã quên những buổi tối trước một khay thức ăn, sự bồn chồn trước ngày nghỉ cuối tuần đang tới, ngày chủ nhật hy vọng có tiếng chuông điện thoại. Có hàng triệu người như chúng ta trong tất cả các thủ đô trên thế giới. Tin vui duy nhất đó là chẳng có gìmà mình phải cảm thấy quá khác với những người khác.

Antoine luồn tya vào mái tóc cô bạn thân nhất của mình. Cô né tránh cử chỉ ấy của anh.

– Đi về làm việc đi, em đang có đầy việc phải làm đây này.

– Tối nay em sẽ đến chứ?

– Em không muốn, Sophie trả lời.

– Anh tổ chức bữa cơm này cho Mathias, cuối tuần này Valentine sẽ đi, em phải đến đấy, anh không muốn ở một mình với hai người bọn họ. Hơn nữa, anh sẽ làm cho em món mà em thích nhất.

Sophie mỉm cười với Antoine.

– Món mì cô-qui-ét với giăm-bông à?

– Tám rưỡi nhé!

– Lũ trẻ sẽ ăn tối cùng chúng ta chứ?

– Anh tin tưởng vào em đấy, Antoine trả lời và đi ra.

Ngồi trong quầy sau hiệu sách, Mathias đọc thư tín gửi đến trong ngày. Vài tờ hoá đơn thanh toán, một tờ quảng cáo