
ện đó một chút chứ, hả ông cụ non, Mathias tiếp tục với một giọng nhẹ nhàng.
– Tại chú mà cháu đã bị phạt.
– Chú đã làm gì chứ?
– Vậy theo chú thì là tại cái gì?
– Tại lá thư gửi cho cô Morel à?
– Chú còn viết cho nhiều cô khác nữa kia à? Cháu có thể được biết tại sao chú lại nói với cô giáo cháu rằng miệng của cô ấy khiến chú phát điên lên?
– Cô ấy đã nhắc lại điều ấy với cháu à? Ôi thật là tệ!
– Chính bản thân cô ấy tệ thì có!
– Ô không, cháu không thể nói như thế được! Mathias vùng phản đối.
– Ô không à! Cô ấy mà không tệ ư, cô Séverine cánh cụt ấy?
– Nhưng cái cô Séverine này là ai vậy? Mathias hỏi vẻ lo lắng.
– Chú bị mắc chứng chóng quên hay sao vậy? Louis bực bội nói tiếp trong lúc chui đầu ra khỏi tấm drap của mình. Đó là cô giáo cháu! nó gào lên.
– Ô không… cô ấy tên là Audrey, Mathias đáp lại, giọng chắc chắn.
– Chí ít chú cũng nên cho phép cháu biết hơn chú một tí rằng cô giáo cháu tên là gì chứ hả.
Mathias cảm thấy nhục nhã quá, còn Louis, nó đang tự vấn mình về danh tánh của cô Audrey kỳ lạ kia.
Khi ông bố đỡ đầu của cậu miêu tả với rất nhiều chi tiết người phụ nữ trẻ có giọng nói khàn khàn rất hay, thì Louis nhìn anh, sững sờ.
– Chính chú bị trật đường ray thì đúng hơn, bởi vì cô đó là cô nhà báo đến làm bài phóng sự về trường cháu đấy.
Và do Louis chẳng nói gì nữa, Mathias nói thêm:
– Ôi khỉ gió thật!
– Vầng, và chính chú khiến bọn cháu bị lằng nhằng thế này, cháu sẽ tố cáo chú cho mà coi! Louis thêm vào.
Mathias đề nghị là sẽ tự mình chép lại một trăm dòng cái câu “ Tôi sẽ không bao giờ gửi những câu thô lỗ cho cô giáo của mình nữa”, rồi anh sẽ mạo chữ ký của Antoine bên dưới bài chép phạt, và để đổi lại, Louis sẽ giữ kín chuyện vừa xảy ra. Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu bé thấy rằng cuộc mặc cả này không được lợi nhiều lắm. Tuy nhiên nếu ông bố đỡ đầu của cậu các thêm hai tập album cuối của bộ “Calvin và Hobbes”, thì cậu có thể sẽ cân nhắc lại lời đề nghị ấy. Vụ thương thảo được hoàn tất vào lúc mười một giờ ba mươi lăm và Mathias rời khỏi phòng.
Anh chỉ có đủ thời giờ trườn xuống dưới tấm drap trên giường mình thì Antoine về đến nơi và trèo lên cầu thang. Nhận thấy ánh sáng lọt qua dưới cánh cửa phòng, anh liền gõ cửa và bước vào ngay.
– Cám ơn vì khay thức ăn nhé, Antoine nói, rõ ràng là rất xúc động.
– Có gì đâu mà, Mathias vừa trả lời vừa ngáp.
– Đừng nên tự làm khổ mình như thế, tớ đã nói với cậu rằng tớ sẽ đi ăn tối với McKenzie mà.
– Tớ quên mất.
– Ổn chứ? Antoine hỏi trong lúc dò xét ông bạn mình.
– Tuyệt!
– Cậu có vẻ là lạ thế nào ấy?
– Chỉ mệt bã người ra thôi. Tớ đã cố cưỡng lại cơn buồn ngủ trong lúc chờ cậu về.
Antoine hỏi mọi chuyện với bọn trẻ có suôn sẻ cả hay là không.
Mathias trả lời rằng Sophie đã đến thăm anh, và họ đã nói chuyện với nhau suốt cả buổi tối.
– À thế à? Antoine hỏi.
– Điều đó không làm phiền cậu chứ?
– Không, tại sao nó lại làm phiền tớ mới được chứ?
– Tớ không biết, trông cậu có vẻ kỳ quặc thế nào ấy.
– Vậy là mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ cả? Antoine cố nhấn mạnh.
Mathias nhắc anh nên nói nhỏ đi, bọn trẻ đang ngủ. Antoine chúc anh ngủ ngon và đi ra. Ba mươi giây sau, anh lại mở cửa và khuyên bạn mình nên cởi áo gió ra trước khi ngủ, đêm nay trời đâu có mưa nữa. Dưới vẻ ngạc nhiên của Mathias, anh nói thêm rằng cổ áo của anh bạn đã lòi ra ngoài tấm drap, rồi khép cửa lại mà không có thêm lời bình luận nào.
Chương 8
Antoine bước vào nhà hàng, một hộp cac-tông lớn cặp dưới nách . McKenzie đi sau anh, đem theo một cái giá vẽ bằng gỗ mà anh ta đã dựng ngay giữa phòng.
Yvonne được mời đến ngồi bên một chiếc bàn để khám phá dự án tân trang phòng ăn của quán bar. Vị trưởng hãng đặt những bản phác thảo lên giá vẽ và Antoine bắt đầu diễn giải thật chi tiết.
Vui sướng vì cuối cùng cũng đã tìm được phương tiện thu hút sự chú ý của Yvonne, McKenzie lần lượt thay thế các bức vẽ, rồi chạy đến ngồi cạnh bà ngay khi có dịp, để giới thiệu cho bà khi thì những catalogue đèn chiếu sáng, khi thì một loạt những gam màu.
Yvonne kinh ngạc thán phục và mặc dù Antoine đã tránh không nói cho bà toàn bộ dự án, nhưng bà đã đoán công trình hẳn sẽ vượt quá khả năng tài chính của mình. Khi màn giới thiệu đã kết thúc, bà cảm ơn họ đã hoàn thành công việc đó và yêu cầu chàng McKenzie khó tả bằng lời kia để bà ở lại một mình với Antoine. Bà cần nói chuyện trực diện với anh.McKenzie, người có giác quan thực tế mà những người xung quanh thường không ai hiểu nổi, liền suy diễn rằng sự sáng tạo kia chắc chắn đã khiến bà Yvonne bị xáo trộn nên bà muốn được nói chuyện với cái người đã gây ra
Anh lấy một chiếc khăn và lau tóc. Antoine ngước mắt nhìn trời. Ít quan tâm đến cảnh nội trợ, Mathias đến nhập hội với bọn trẻ.
– Đi ăn cơm nào! Antoine nói.
Tất cả mọi người ngồi quây quanh bữa tối. Mathias ngó nồi cơm trắng.
– Sao bảo có chả viên cơ mà?
– Phải, lúc tám giờ mười lăm thì đúng là còn có chả viên, nhưng đến chín giờ mười lăm, chúng bị cháy hết rồi.
Louis cúi xuống thì thầm vào tai anh bảo liệu anh có thể thường xuyên về muộn khi bố nó làm món