
ặp mắt sắc như dao.
Lúc này chỉ còn Wind và vài tên thuộc hạ của hắn. Hắn điền nhiên nhặt cây dao lên rồi tiến về phía Yến Nhi. Cô ta run sợ và lên tiếng van xin:
– La…làm…ơn tha ch..cho tôi!
Hắn mặt kệ những lời van xin đó mà ngồi xuống nâng mặt Yến Nhi lên. Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng không chút gì gọi là thương xót. Cái giọng nói khiến người khác rùng mình lại vang lên:
– Thích chơi rạch mặt lắm phải không? Vậy thì thử nhé!
Yến Nhi lắc đầu, vẻ mặt kinh hãi sợ sệt lộ rõ trên mặt:
– Đừng…đừng mà!
“Xoạt
”
– ÁAAAAaaaa!
Một dòng máu đỏ tươi từ trên mặt cô ta chảy xuống sàn. Yến Nhi khóc lóc van xin nhưng hắn bỏ ngoài tai và cứ tiếp tục. Hàng loạt tiếng
“xoạt
” vang lên. Wind lắc đầu:
– Dã man con ngan!
Gương mặt Yến Nhi không còn gì nữa. Những vệt máu dài chi chít trên mặt cô ta. Cô ta khóc lóc cúi gằm mặt xuống đất. Hắn vứt cây dao trước mặt Yến Nhi rồi đứng lên quay lưng bỏ đi. Hắn quay sang căn dặn thuộc hạ:
– Ngày mai tôi muốn nghe tin Mai thị phá sản!
– Vâng thưa bang chủ!
Giọng nói đầy uy lực của hắn càng làm Yến Nhi khóc to hơn.
– Cô nên tạ ơn trời vì tôi đã không giết cô! Nếu nhóc có mất đi sợi tóc nào thì 10 cái mạng của cô cũng không đủ để đền đâu!
Hắn bỏ đi, chỉ còn một mình Yến Nhi khóc lóc trong căn nhà hoang ấy. Hắn lên xe thì King kéo lại:
– Nhóc khóc mệt quá nên ngủ rồi! Đừng đánh thức!
Hắn gật đầu rồi lên xe ngồi kế nó. Wind và King thì ngồi ở hàng ghế trên. Hắn kéo đầu nó đặt lên vai mình, mặt nó vẫn đầm đìa nước mắt. Sau khi về đến nhà, hắn bế nó lên phòng. Rose vừa xem tivi vừa cười như điên thì sựng lại. Mặt cô biến sắc và xách túi chạy về.
– Alô! Yến Nhi, chuyện gì đã xảy ra?
Rose đi trên đường móc điện thoại gọi cho Yến Nhi. Bên kia giọng Yến Nhi trả lời rất yếu ớt:
– Kế hoạch bại lộ rồi!
– Cô bị sao vậy? Nghe cho rõ này! Cô và gia đình hãy chuyển đi nơi khác. Tôi sẽ cho cô một số tiền. Đừng quay về đây nữa nghe không?
Yến Nhi gác máy.
*Tại phòng nó:
Hắn đặt nó xuống giường và chạy đi lấy khăn ấm. Chắc nó vẫn còn sợ lắm nên lúc ngủ nước mắt vẫn cứ chảy ra. Hắn cầm chặt tay nó mà không khỏi day dứt trong lòng. Đường đường là một Bang Chủ có thế lực hùng mạnh mà không bảo vệ nổi người con gái mình yêu. Đáng lẽ ra lúc nãy hăn phải giết Yến Nhi mới đúng. Nhưng hắn phải nghe theo nó. Đúng là nó nhân hậu thật!
Sáng hôm sau nó cũng đến trường như bình thường và tức nhiên hay tin Yến Nhi bị đuổi học. Báo chí, tivi đưa tin tập đoàn Mai thị đột ngột phá sản. Nó và đám bạn vẫn trở nên vui vẻ như bình thường, Rose thì ngày nào cũng chạy sang nhà hắn và năm lần bảy lượt bị hắn đuổi về. Kì thi sắp tới nên nó cũng không quan tâm nhiều đến mấy chuyện nhăng nhít đó nữa.
Vào đêm hôm rồi, cư dân mạng phải bị chao đảo vì một tấm ảnh được Hacker CC tung lên. Là hình của một cô gái đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen che hết phân nữa gương mặt. Trên vành nón thêu hai chữ CC màu trắng. Làn da trắng và khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt hảo. Cái tên nữ hoàng hacker CC nhanh chóng được lan truyền. Thực sự người này là ai???
CHƯƠNG 20 : RẮC RỐI
*Sáng thứ 2:
Hôm nay là ngày thi đầu tiên nên suốt đêm qua nó đã chẩn bị bài rất kĩ. Nó bước xuống lầu trong trạng thái rất là tốt. Nó kéo ghế ngồi vào bàn ăn nhìn hắn cười tươi:
– Chào buổi sáng!
Hắn đang ăn thì ho bán sống bán chết. Ho đến nỗi không dừng lại được. Nó nhanh chóng đưa ly nước cho hắn:
– Coi anh kìa! Em có dành ăn với anh đâu mà….
– Tại tự nhiên nghe em chào buổi sáng nên mới vậy! Hôm nay ai nhập em hả? – hắn đã nói lại được bình thường.
– Nhập cái gì mà nhập? Nhập cái đầu anh thì có!
– Thôi ăn sáng nhanh đi! Còn đến trường nữa.
Nó gật đầu rồi chúi mũi ăn. Cát Chi và King thì ra ngoài ăn rồi đến trường luôn cho tiện. Ý muốn tâm tình đây mà.
*7:00 am tại trường:
Nó đã yên vị trong phòng thi. Diễm Châu (bạn của Yến Nhi) được xếp ngồi cạnh nó. Nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi không quan tâm đến nữa. Thực ra Diễm Châu cũng là con nhà giàu, lại là fan hâm mộ của hắn nên cũng không ưa gì nó. Cô ta mong nó ra khỏi trường càng sớm càng tốt. Châu định bụng hôm nay sẽ dạy cho nó một bài học. Đề thi đã được phát, nó đọc xong thì thốt lên:
– HẢ????
Nó làm bà cô giám thị để ý. Bà cầm cây thước đứng lên chỉ về phía nó:
– Em kia! Đọc đề nhỏ thôi! Tập tung làm bài đi!
Nó ngậm miệng lại ngay.
“Trời ơi! Đề thi của trường nổi tiếng đây hả? Uổng công mình thức cả đêm để học bài! Sao lại cho đề dễ như thế này chứ?” Nó nghĩ thầm trong đầu.
Nó cười đắc ý rồi cặm cụi làm bài. Nó không hề hay biết tờ giấy nháp của nó đã bịDiễm Châu lấy mất. Không may cho nó rồi, Châu có năng khiếu nhạy chữ viết cực tài. Thế là cô ta viết vài dòng lên tờ giấy của nó rồi vứt ra giữa bàn. Cục giấy nhanh chóng thu hút được ánh nhìn gay gắt của bà cô giám thị. Nó vừa làm xong ngẩng đầu lên thì đã thấy bà ta đứng trước mặt.
– Cái gì đây?? – giọng bà gay gắt.
Vừa nói bà vừa cầm lấy cục giấy mở ra. Đọc xong, mặt bà nóng bừng bừng quát um lên:
– Tiểu Vy! Diễm Châu! Hai em lên phòng hiệu trưởng cho tôi!
Mặt nó ngu ngơ như trái bơ chẳng hiểu gì cả