
muốn thả cây gậy chống xuống mặt đường đông nghịt để tìm cách qua đường. Khoảng thời gian để có thể len qua 4 hàng xe chạy vô cùng ngắn ngủi.
– Chúng ta làm gì bây h? – Lucas hỏi bằng giọng sốt ruột.
– Giúp đỡ ông cụ! – Cô vừa đáp vừa chỉ ngừoi khách bộ hành.
– Em đùa đấy à?
– Không hề !
– Em muốn anh đỡ một lão già qua đường ư? Việc này chắng có vẻ gì là khó khăn cả…
– Vậy thì anh làm đi!
– Thôi được, anh sẽ làm – Lucas vừa nói vừa lùi bước ra xa.
Hắn tiến lại gần ông cụ và ngay lập tức quay bước.
– Anh vẫn chưa thấy điềm em yêu cầu có ích lơi gì.
– Hay anh thích bắt đầu bằng việc ngồi cả buổi chiều để tìm cách an ủi người ốm đang nằm viện hơn? Việc đó cũng chẳng có gì khó khăn lám cả, chỉ cần giúp họ tắm rửa, hỏi thăm sức khỏe của họ, trấn an họ về sự tiến triển của bệnh tật, ngồi lên một chiếc ghế và đọc báo cho họ nghe…
– Thôi được rồi!Anh sẽ phụ trách bộ xương khô này cho em.
Hắn lại lùi ra xa,…để rồi ngay lập tức quay lại chỗ ngồi của Zofia.
– Anh báo trước cho em biết, nếu thằng nhóc đang đứng nghịch điện thoại đi đông có máy ảnh kia chỉ chụp 1 pô ảnh thôi, thì nhất định anh sẽ cho hắn 1 cú đá vào mông bắn lên vệ tinh chơi đấy!
– Lucas!
– Được rồi, được rồi, anh đi đây!
Chẳng hề nể nang, Lucas nắm tay ông cụ lôi đi xềnh xệch trong khi ông cụ nhìn hắn với vẻ sửng sốt.
– Lão đến đây không phải để đếm xe chạy nếu ta không nhầm! Vậy thì hãy bám thật chặc vào cây gậy, hoặc lã sẽ thắng giải thưởng một mình qua đường California đấy!
Đèn chuyển sang màu đỏ và hai người tiến xuống mặt đường nhựa.ĐI tới vạch sơn thứ hai, mồ hôi bắt đầu rỉ thành giọt trên trán Lucas, tới vạch thứ ba hắn có cảm giác như một bầy kiến đang xây tổ trên từng thớ thịt ở đùi hắn, một cơn đâu quặn siết lấy người hắn khi hắn bước tới vạch thứ tư. Tim hắn đập thình thịch và không khí dường như càng lúc càng khó lọt vào phổi. Trước khi kịp bước tới giữa đường, lucas đã cảm thấy nghẹt thở. Khu vực dừng tránh x echo phép hắn được nghỉ một lát, cũng không còn cách nào khác khi đèn đường vừa mới chuyển sang màu xanh,cũng giống như sắc mặt của Lucas.
– Mọi sự ổn chứ, chàng trai?- Ông cụ hỏi- Cậu có muốn tồi giúp cậu qua đường không?Cứ bám chặt lấy cánh tay tôi, cũng không còn xa lắm đâu.
Lucas giật lấy chiếc mùi xoa giấy mà ông cụ chìa ra cho hắn để thấm mồ hôi trên trán.
– Tôi không thể! -Hắn nói băng giọng run rẩy.- Tôi không thể làm được!Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!
Rồi hắn bỏ chạy về phía chiếc xe nơi Zofia đang ung dung ngồi khoanh tay trên mũi xe chờ hắn.
– Anh định để ông cụ đứng đó sao?
– Suýt nữa anh đã để bộ da của mình lại đó rồi!- Hắn vừa nói vừa thở dốc.
Cô chẳng buồn nghe hắn nói hết câu và vội vã xông vào giữa những chiếc xe đang bóp còi inh ỏi và sang tới tận dải phân cách giữa đường. Cô nắm tay ông cụ.
– Cháu nhầm, cháu đã nhầm lẫn kinh khủng, anh ấy vừa mới vào nghề , đây là buổi đầu tiên của anh ấy- cô nói cuống quít.
Ông cụ gãi gãi sau gáy và nhìn Zofia với ánh mắt càng lúc càng ngạc nhiên. Khi đèn chuyển sang màu đỏ, Lucas gọi Zofia
– Hãy để mặc lão ta!- Hắn hét lên
– Anh nói gì cơ?
– Em nghe rất rõ anh nói gì rồi!Anh đã đi giúp em nửa quãng đường, bây giờ thì em phải đi nốt quãng đường còn lại, về phía anh. Hãy để mặc lão ta ở chỗ đó!
– Anh bị điên rồi ư?
– Không, logic thôi!Anh đã đọc trong một cuốn csách rất hay của Hilton rằng yêu có nghĩa là chia sẻ, mỗi người phải tiến 1 bước về phía người kia! Em đã yêu cầu anh làm điều không thể, anh đã làm điều đó vì em, em cũng nên chấp nhận từ bỏ 1 chút bản thân. Hãy để lão ở nơi lão đag đứng. Hãy chọn giữa anh và lão già!
Ông già vỗ vỗ vào vai Zofia
– Tôi không muốn ngắt lời cô câu đâu, nhưng thực sự cô cậu sắp làm tôi bị muộn vì caau chuyện của hai người rồi. Hay quay lại chỗ anh bạn của cô đi!
Rồi không đợi thêm phút nào, ông tự mình di qua nốt quãng đường còn lại.
Zofia quay lại chỗ Lucas đang đứng tựa vào xe, ánh mắt cô thật buồn bã. Hắn mở cửa x echo cô, chờ cô ngồi vào xe rồi cũng vào ngồi sau tay lái, nhưng chiếc Ford vẫn đứng yên.
– Đừng nhìn anh như vậy, anh thực sự rất lấy làm tiếc vì đã không thể đi được đến tận cùng- hắn nói
Cô hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng trả lời, vẻ nghĩ ngợi:
– Một cây mọc cần đến trăm năm, song chỉ cần vài phút cũng đủ để thiêu rụi nó..
– Chắc chắn rồi, nhưng em đang muốn nói gì đây?
– Em sẽ đến sống ở nhà anh, anh sẽ đưa em tới đó, Lucas ạ.
– Em không nghiêm túc!
– Hơn anh tưởng nhiều!
– Dù gì thì anh cũng không để cho em làm như vậy.
– Em sẽ đi cùng anh, Lucas , chấm hết.
– Em sẽ không thể làm như thế.
– Chính anh đã bảo em không được tự đánh giá thấp bản thân.Thật ngược đời, nhưng thế giới của anh sẽ mở rộng đón em vào! Hãy dạy em làm điều xấu, Lucas!
Hắn ngắm vẻ đẹp rạng rỡ của cô 1 hồi lâu. Đám chìm trong sự im lặng giữa 2 thế giới, cô quyết tâm thức hiện 1 chuyến du lịch mà cô không hề biết đâu là đích và s định đóđã loại bỏ nỗi sợ hãi trong cô. Và lần đầu tiên ước muốn ấy trở nên mãnh liệt hơn cả hậu quả, lần đâu tiên tình yêu chợt có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt với tất cả những gì cô từn