80s toys - Atari. I still have
Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Hạ Mạt Thu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325283

Bình chọn: 9.00/10/528 lượt.

lên máy bay thì nhận được điện thoại “Chủ tịch Thẩm, Bạch Phi Dương muốn gặp anh.”

“Ông ta có nói gì không?” Thẩm Mục Phạm hỏi.

“Ông ta nói có thể cho anh thứ anh cần, nhưng phải đích thân gặp với anh”. Lí Khả báo cáo lại. “Ngoài ra, ông ta phái thuộc hạ đến đảo Nam Nha mang Bạch Thiên đi rồi.”

Thẩm Mục Phạm à lên một tiếng “Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

“Không có, chúng tôi đã sớm hành động trước theo chỉ thị của anh rồi.”

Thẩm Mục Phạm gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên. “Nếu như vậy, để cho ông ta chờ thêm vài ngày đi.”

Với con mồi mà nói, sự thống khổ thật sự không phải là chết, mà là rơi vào cảnh mọi thứ đều loạn lên, không biết phải làm gì mà trở nên vô vô cùng hoảng sợ. Anh muốn cho Bạch Phi Dương nếm đủ loại giày vò này.

***

Đường bay dài mười mấy tiếng đồng hồ, cả thân thể Thẩm Mục Phạm rất mệt mỏi, nhưng vừa đến nhà, nhìn thấy Bạch Chi Âm đứng ở cổng, cả người bỗng quên sạch hết mệt mỏi.

Anh đi tới cửa ôm chầm lấy Bạch Chi Âm đang đợi ở đó, môi như có như không chạm vào môi cô. “Nhớ anh không?”

Hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh, Bạch Chi Âm tự nhiên thừa nhận. “Nhớ, rất nhớ.”

“Nhớ bao nhiêu?” Thẩm Mục Phạm nhẹ nhàng cắn xuống cánh môi của cô.

Sự ấm áp ẩm ướt cùng hơi thở dày đặc trên môi, toàn thân Bạch Chi Âm như nhũn ra, trong đầu liền nghĩ đến câu thơ nổi tiếng: “Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.” (Áo rộng dần đi nhưng vẫn không hối hận. Chỉ vì nhớ nhung người ấy mà tiều tụy)

Không ngờ câu trả lời của cô là như vậy, Thẩm Mục Phạm đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cả khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười, trong con mắt đen lấp lánh một chút ánh sáng. Sau đó, anh khom người xuống, bế thốc cô lên, nhanh chóng đi vào bên trong.

Cơ thể bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, Bạch Chi Âm cuống quýt lấy tay vòng qua cổ anh, thấy anh định đi lên lầu thì vội vàng kêu lên. “ Anh còn chưa ăn cơm mà?”

“Để lát nữa ăn.” Hắn khẽ cắn vành tai của cô, thấp giọng nói. “Anh phải kiểm tra xem em có nói dối hay không.”

Kiểm tra là một quá trình ôn nhu mà hại người. Khoảng nửa giờ sau, anh thở hổn hển xuất ra. Sợ đè nặng cô, anh xoay người muốn xuống, nhưng vì cô ôm chặt lấy bờ vai của anh không chịu buông ra nên anh buộc phải lấy khủy tay chống người mình lên, để tùy ý cô ôm.

“Thẩm Mục Phạm…” Cô vô cùng thân mật mà cọ cọ cổ anh. “Em yêu anh.”

Anh thì thầm vào tai cô. “ I love you too.”

Bạch Chi Âm ôm anh càng chặt hơn, như là một thanh kẹo kéo, cả người đều dán chặt vào, miệng nỉ non lặp đi lặp lại. “ Em thật sự yêu anh.”

Anh mỉm cười, hơi thở nóng hổi phun ở lỗ tai của cô. “One love, one lifetime.”

Trong năm ngày phải bay mấy chục giờ, trở về lại là một phen vận động kịch liệt, mặc dù bình thường Thẩm Mục Phạm có khỏe mạnh như thế nào thì cũng mệt mỏi đến mức rã rời, không biết khi nào liền ôm cô ngủ.

Nhìn anh nhắm mắt ngủ, Bạch Chi Âm đau lòng nhíu mày, cẩn thận kéo chăn qua đắp lên người hai người.

Lời thổ lộ của anh có nguồn gốc từ vở kịch Bóng ma trong nhà hát, bình thường sẽ dịch là “tình này không thay đổi” nhưng cô càng thích cách giải thích của một nữ thi sĩ hơn: Cả đời chỉ một tình yêu, một tình yêu dài cả đời.

Hẳn là quá mệt, Thẩm Mục Phạm vừa nằm xuống liền ngủ thẳng đến ngày hôm sau. Nguyên nhân làm anh thức giấc là khi xoay người muốn ôm cô thì đụng phải khoảng không nên giật mình tỉnh lại.

Đưa mắt nhìn vị trí trống không ở bên cạnh, anh hơi bực mình bước xuống giường, ngay cả răng cũng không đánh liền đi tới mở cửa phòng rồi ra ngoài.

Trong phòng làm việc không có ai, ban công không có ai, phòng khách cũng không có ai… Đôi mày xoắn lại, anh vừa định lớn tiếng gọi người giúp việc thì bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Anh quay đầu, người anh tìm cả nửa ngày đang bưng một cái nồi đứng ở cửa phòng ăn.

“Dậy rồi à?” Cô đặt chiếc nồi trên tay xuống, gỡ găng tay cách nhiệt ra, cười hì hì đi tới bên cạnh anh, ngửa đầu lên như tranh công. “Em nấu cháo đó nha.”

Vẻ bực bội khó chịu vì bị cô bỏ lại ngủ một mình bỗng tan biến khi nhìn thấy nụ cười xinh xắn của cô, anh nắm lấy thắt lưng của cô, hỏi. “ Sao lại dậy sớm như vậy?”

“Thức dậy rồi ngủ không được”. Tối hôm qua chưa tới 7 giờ họ đã đi ngủ, ngủ sớm đương nhiên dậy sớm.

Thẩm Mục Phạm liếc mắt nhìn bữa sáng trên bàn. “Sao lại tự mình làm? Thím Trương đâu?”

“Dù sao thức dậy cũng không có việc gì, nghĩ lại cũng lâu rồi chưa nấu cơm cho anh.” Cô ngửa đầu nhìn anh, từ tốn lên tiếng. “Sao vậy, anh không thích những thứ em nấu sao?”

Thẩm Mục Phạm cười cười, bắt lấy tay cô, hôn lên môi cô một cái. “Anh sợ em quá mệt thôi.”

“Em không yếu ớt như vậy”. Bạch Chi Âm đẩy đẩy anh. “ Anh chưa rửa mặt sao?”

Thấy Thẩm Mục Phạm lắc đầu, cô giả bộ ghét bỏ mà bĩu môi. “A, anh đi đánh răng đi, đánh xong thì ra ăn cơm.”

Thẩm Mục Phạm búng nhẹ cái mũi của cô, vui vẻ đáp. “Tuân lệnh.”

Lát sau xuống ăn cơm, Thẩm Mục Phạm phát hiện khẩu vị Bạch Chi âm rất tốt, không giống như người giúp việc nói “cái gì cũng ăn không vào”. Bạch Chi Âm bèn giải thích “ Anh trở về rồi, em ăn cái gì cũng đều thấy ngon