
nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa xe ở trên bàn, lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Nghiêm Chinh. Khuya ngày hôm trước, lúc cô nhận được điện thoại của Nghiêm Chinh, vừa mới mở máy cô đã kêu lên ‘chủ tịch Nghiêm, đầu dây bên kia rõ ràng đã được một phen giật mình.
“Làm sao cô biết được là tôi?” Nghiêm Chinh hỏi. “Tôi nhớ là cô đã trả lại danh thiếp cho tôi mà.”
Doãn Nghiêm Hi khẽ cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà chỉ qua loa nói. “Tôi nhớ số đuôi là số Pi.”
“Vậy sao?” Nghiêm Chinh dường như cảm thấy hứng thú, “Vậy cô có thể nhớ được mấy số lẻ phía sau dấu phẩy?”
“34195.”
“Vậy tôi nhớ nhiều hơn cô một chút.” Nghiêm Chinh nói ra mấy con số. “37897.”
“Vậy ra nãy là tôi đang múa rìu qua mắt thợ mất rồi.” Doãn Nghiên Hi tự giễu.
Nghiêm chinh lắc đầu cười, nói. “Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, cô cũng tin ư?”
“Chẳng phải anh đã tin lời tôi nói đấy sao?” Doãn Nghiên Hi hỏi ngược lại.
Nghe cô hỏi lại, Nghiêm Chinh lập tức cười thành tiếng. “Cô Doãn không những có trí nhớ tốt mà ứng đối cũng rất nhanh, xem ra là tôi đã mời đúng người rồi.” Không đợi cô lên tiếng, anh liền đi thẳng vào vấn đề. “Không biết là cô Doãn có ý kiến gì với dự án này hay không?”
“Tôi đã làm xong một bản kế hoạch rồi, nếu anh cần gấp tôi có thể gửi qua cho anh.”
Nghiêm Chinh có chút bất ngờ. “Cô đã chuẩn bị sẵn một bản kế hoạch rồi ư?”
Doãn Nghiên Hi cười cười. “Đương nhiên là nếu tôi đã muốn nhận công việc này thì hẳn là phải nên bỏ công sức ra, để chuẩn bị trước một số thứ.”
Nghiêm Chinh lại gật đầu cười, thở dài. “Xem ra tôi đã không chọn lầm người rồi.” Hai ngày sau đó, anh cũng lặp lại những lời này không dưới ba lần, tiếp đó là vấn đề về tiền lương trong vòng một năm cũng như là thư bổ nhiệm chức vụ và cuối cùng là hai cái chìa khóa này đây.
“Chiếc xe này tôi chuẩn bị cho cô Doãn như là quà ra mắt, mong là chúng ta sẽ hợp tác làm việc thành công, còn về vấn đề nhà ở…” Nghiêm Chinh dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp. “Sau một năm, nếu như dự án vẫn hoạt động bình thường, nó sẽ là tiền thưởng cuối năm của cô.”
Nhìn hai chiếc chìa khóa mà trợ lý mang tới tận nơi cho mình, Doãn Nghiên Hi hỏi lại Nghiêm Chinh ở đầu bên kia điện thoại với một thâm ý khác,. “Nếu như những thứ tôi muốn không phải là những thứ này thì sao?”
Nghiêm Chinh hơi ngạc nhiên. “Vậy cô muốn những thứ gì?”
Doãn Nghiêm Hi cười nhạt, đổi chủ đề. “Khi nào tôi sẽ bắt đầu đi làm?”
“Tuần sau đi, đợi khi tôi đi Châu Âu về sẽ trực tiếp gặp cô để bàn bạc chi tiết công việc cụ thể.” Nghiêm Chinh nói xong, nhưng vẫn nhớ tới câu hỏi lúc nãy của cô. “Cô còn chưa nói với tôi là cô muốn gì thứ gì?”
Đối với việc anh cứ cố chấp hỏi cô muốn gì, Nghiên Hi chỉ còn biết cười ha ha một tiếng rồi nói. “Sau này anh sẽ biết.”
Thứ cô muốn có, chính là anh…
Chương 30
Thẩm Mục Phạm có thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng từ sau khi Bạch Chi Âm dọn đến sống chung, thói quen chạy bộ mỗi sáng đổi thành “vận động” trên giường, còn nói năng đầy lý lẽ. “Theo nghiên cứu, một lần vận động kịch liệt bằng chạy chậm mười ngàn mét.”
Bạch Chi Âm bất lực liếc cho anh một cái. “Anh cũng biết là rất kịch liệt à.” Cứ như vậy, thời gian không đến một tháng, thắt lưng của cô bị tra tấn, đau gần như đứt ra. Điền khiến cho cô uất ức nhất chính là, cùng chạy mười ngàn mét, Thẩm Mục Phạm chạy xong thì tinh thần khoan khoái, vui sướng, tắm rửa xong còn có thể đến công ty đi làm, còn cô cùng lắm thì cũng tính là đi bộ, vậy sao sau khi kết thúc cô chỉ có thể ngồi phịch trên giường thở hổn hển, cử động một ngón tay thôi cũng mất sức?
Bất công, thật sự là rất bất công.
Sáng sớm hôm thứ tư, Thẩm Mục Phạm từ phòng tắm đi ra, thấy Bạch Chi Âm không còn mê man chìm vào giấc ngủ như bình thường mà ai oán nhìn chằm chằm vào mình, anh không khỏi tò mò. “Sao em không ngủ? Không phải nói mệt chết đi được sao?”
Bạch Chi Âm trừng mắt nhìn Thẩm Mục Phạm một cái, kéo cái gối kê ở dưới thắt lưng. “Đúng là mệt chết được, nhưng eo đau quá.”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Mục Phạm mỉm cười. Anh vừa cài nút áo sơ mi vừa đi về phía cô , ngồi xuống bên giường, bàn tay tiến về phía thắt lưng của cô. “Ai bảo vừa rồi em cử động mạnh quá làm gì?”
Vừa nghe những lời này, mặt mày Bạch Chi Âm sa sầm lại, thở phì phò đẩy Thẩm Mục Phạm ra. “Ai cử động?” Rõ ràng là anh ghì chặt thắt lưng cô, phải trái trước sau đều chạm, bây giờ còn nói ngược lại.
Thấy cô tức giận, Thẩm Mục Phạm chẳng những không sợ mà còn cười hì hì, nắm lấy tay cô, hỏi: “Vậy có cần đến bác sĩ không?”
Bạch Chi Âm bĩu môi. Lỡ như bác sĩ hỏi cô cử động như thế nào, chẳng lẽ cô lại nói cho người ta là do làm tình quá độ, thắt lưng vất vả nên bị đau?
“Hay là anh mát xa cho em?” Thẩm Mục Phạm lại hỏi.
Bạch Chi Âm liếc xéo một cái, từng chữ từng chữ nói. “Không cần.” Với bản tính háo sắc của anh, xoa nắn một hồi mất công lại xảy ra chuyện gì nữa.
Như là nhìn thấu ý nghĩ của Bạch Chi Âm, Thẩm Mục Phạm mỉm cười khẽ vuốt nhẹ chóp mũi cô. “Vậy em ngủ tiếp thêm một chút nữa đi, lát nữa anh sẽ cho lái xe đưa em đi spa.”
Thấy Chi Âm gật đầu, Thẩ