
chịu để yên, nàng chưa từng chịu qua mấy chuyện không đâu này, rốt cuộc nhịn không được, giận tái mặt nói:”Ta nể ngươi là đại tẩu của Mặc tỷ tỷ, mới kêu ngươi một tiếng đại tẩu, cũng không phải thật muốn nhận thân thích gì với ngươi, hôm nay ta đến tận cửa, chẳng qua là muốn nói mấy lời với Mặc tỷ tỷ, nếu ngươi giúp ta gặp nàng thì ta liền cùng nàng nói, còn nếu ngươi đã ngăn cản vậy thì phiền toái ngươi chuyển lời giúp ta”.Trương Dĩnh nói:”Muốn nói cái gì?” Ngụ ý chính là không cho nàng gặp Tô Tử Mặc.Chung Minh biết Tô Tử Mặc ở trong nhà nên cũng thả lỏng hơn phân nửa tâm tư, Hác công tử tuy có ý đồ háo sắc nhưng không có khả năng làm khó Tô Tử Mặc ngay tại Hầu phủ, liền nói:”Ta biết Mặc tỷ tỷ và Hác công tử ở bên trong, ngươi nói cho Mặc tỷ tỷ biết, ta ở trà lâu phía đông chờ nàng, nàng có thể không tới, bất quá ta vẫn sẽ đợi cho đến khi nàng tới gặp ta mới thôi.” Nói xong liền dẫn theo Tri Thư, Tri Họa rời đi.Trương Dĩnh vốn là kiểu người ngang ngược, chính nàng có thể không thích nhìn Tô Tử Mặc, nhưng lại không chấp nhận được người bên ngoài khi dễ tiểu cô nhà nàng, làm Chung Minh tức khí đi rồi, mới vung khăn tay nói:”Ngươi cho ngươi là ai a, chẳng qua cũng chỉ là một di nương, vẫn là làm thiếp nhà nghèo, xem bộ dáng ngươi không coi ai ra gì, còn không suy nghĩ coi thân phận mình là ai lại dám đến đây sai bảo ta!” Tiếp theo lắc đầu thở dài,”Một tiểu thiếp đã phô trương tùy tiện như thế, nói vậy Tống Tuấn Kiệt kia càng thêm vô pháp vô thiên, không bản lĩnh còn tự cao tự đại, Tô Tử Mặc a Tô Tử Mặc, uổng cho ngươi ở nhà là một tiểu thư kiêu ngạo, ai cũng nhường nhịn ngươi, nguyên lai hiện tại phải trải qua loại cuộc sống này, khó trách lại dẫn nam nhân trở về, hối hận rồi chứ gì, cho ngươi hối hận đến ruột đều xanh!” Càng nghĩ càng hả dạ, rất có cảm giác đắc ý.Tô Tử Mặc đang xem đại ca cùng Hác công tử chơi cờ, thấy Trương Dĩnh tiến vào, hỏi:”Nàng đi rồi?”Trương Dĩnh châm thêm trà nóng cho bọn họ, cười nói:”Ừ, bị ta làm cho tức khí đi rồi, ta thấy tuổi nàng ấy không lớn mà tính tình nóng nảy thì không hề nhỏ, dáng vẻ ngược lại không giống như một di nương, so với chính thất là ngươi, còn muốn ngang ngược hơn”.Đại ca Tô Tử Tiêu hỏi:”Ai a?”Trương Dĩnh nói:”Chàng có gặp qua, hôm lại mặt của tiểu cô đã tới nhà chúng ta, trước kia là biểu tiểu thư Tống phủ, hiện tại là di nương”.Tô Tử Tiêu kinh ngạc nói:”Là nàng!” Sau đó gương mặt lộ vẻ tiếc nuối.Trương Dĩnh là cái bình dấm chua, hôm nay sở dĩ không đối xử hoà nhã với Chung Minh cũng là do lần trước khi Chung Minh đến đây, Tô Tử Tiêu rất hay nhìn Chung Minh, nàng vẫn luôn ghi trong lòng, lúc này nhìn thấy thần sắc của Tô Tử Tiêu, cười lạnh nói:”Như thế nào, chàng đau lòng sao ?”Tô Tử Tiêu trách mắng:”Nói bừa cái gì, liên quan gì đến ta?”Trương Dĩnh nói:”Chàng nghĩ rằng ta không biết sao, từ lần trước chàng thấy nàng, trong lòng vẫn nhớ thương, cô nương xinh đẹp như vậy phải gả làm thiếp nhà người ta, còn gả cho cái tên mà chàng chướng mắt, chẳng lẽ trong lòng chàng lại có thể không nghĩ tới?”“Càng nói càng khó nghe !” Tô Tử Tiêu xác thực chướng mắt tên muội phu* Tống Tuấn Kiệt, Tô Tử Mặc gả cho hắn đã là hoa tươi cắm bãi phân trâu, nhưng dù sao chuyện đã thành sự thật, đây đều là chuyện ngày thường phu thê bọn họ nói riêng trong nhà, hôm nay chưa nói tới có người ngoài là Hác công tử ở đây mà chính là trước mặt Tô Tử Mặc cũng không nên nói lời này.
<*em rể>Trương Dĩnh chỉ lo ghen tuông nên nói không suy nghĩ, bị Tô Tử Tiêu trách mắng, cũng biết mình đã nói nhiều, vụng trộm nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, thấy nàng vẫn mang thần sắc thản nhiên, không biết có nghe lọt vào tai hay không, liền ha ha cười chuyển đề tài:”Xem ta kìa, lo nói nói với các ngươi mà quên mất chính sự, Chung di nương kia……” Tô Tử Mặc từng dặn dò qua là Trương Dĩnh không nên kêu di nương trước mặt Chung Minh nếu không Chung Minh sẽ mất hứng, vội sửa lời nói,”Chung cô nương có lời muốn ta chuyển tới tiểu cô”.“Nói cái gì?” Tô Tử Mặc hỏi.“Chung cô nương nói, nàng ở trà lâu phía đông chờ ngươi, ngươi có thể không đi, bất quá nàng sẽ đợi cho đến khi ngươi tới gặp nàng mới thôi”.Tô Tử Mặc không có lên tiếng, lâm vào trầm tư.Hác công tử luôn lắng nghe bọn họ trò chuyện, vụng trộm hỏi Tô Tử Tiêu,”Tô huynh, Chung di nương kia thật rất xinh đẹp sao?”Tô Tử Tiêu đè thấp thanh âm nói:”Không chỉ xinh đẹp, quả thực là chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, muội muội ta đã xinh đẹp vậy rồi mà khi so với nàng còn phải ảm đạm thất sắc, dong chi tục phấn* bên ngoài càng không đáng nói tới, tên tiểu tử Tống Tuấn Kiệt kia không biết được cái vận chó gì lại có được giai nhân như thế, sớm biết vậy thì ta đã tiên hạ thủ vi cường**”.
<* gái bình thường xoàng xĩnh bên ngoài
** ra tay trước chiếm lợi thế >Hác công tử cũng là đồ háo sắc, chép miệng nói:”Thật là nhan sắc tuyệt đẹp như vậy sao?” Tiếp theo lại nói,”Bất quá có xinh đẹp thế nào khẳng định cũng không thể so với cô nương ta nhìn thấy ở thuyền hoa ngày ấy”.“Ô? Nói ta nghe một chút.” Tô Tử Tiêu có hứng thú.Hác công tử liền kể lại chuyện ở thuyền hoa, đương nhiên khôn