
ặc thật có để ý đến nàng, trong lòng làm sao mất hứng được, trên mặt cũng là biểu tình coi nhẹ chuyện này, nói:”Biểu ca đã đáp ứng Trịnh di nương rồi, buổi tối đi đến phòng nàng ấy, Minh nhi cũng không tranh giành làm gì”.Tống Tuấn Kiệt tất nhiên muốn cùng phòng với Chung Minh, nếu không cũng sẽ không đi theo nàng ra ngoài rồi bị Tô Hầu gia bắt gian, nghe Chung Minh nói như thế, lập tức nghi hoặc nhìn Trịnh di nương, lời này khẳng định xuất ra từ miệng nàng, về phần Chung Minh làm sao biết, chỉ sợ là Trịnh di nương cố ý nói ra để cho hai nàng kia đố kỵ, mà Trịnh di nương lại không biết hai nàng Chung Tô căn bản là không cho hắn chạm vào, hắn là không có chỗ đi mới phải ở lại phòng Trịnh di nương, hiện tại lại bị Chung Minh tìm được lý do chối từ, có thể nào không giận chó đánh mèo đổ sang Trịnh di nương, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái.Trịnh di nương vốn có bản lĩnh sát ngôn quan sắc*, liên hệ lại chuyện tối hôm qua, cộng thêm phỏng đoán, liền đoán được đại khái, chắc là Tô Tử Mặc cùng Chung Minh không nguyện ý cùng phòng với phu quân các nàng, về phần là nguyên do gì, thời gian lâu có lẽ sẽ hiểu được, hôm nay đành phải chịu chút uỷ khuất, nếu không đắc tội hai người này, chỉ sợ sẽ bị đuổi đi lập tức, mà Tống Tuấn Kiệt cũng sẽ không giúp nàng nói một câu nào, sau khi cân nhắc một phen, liền bày ra bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng thật đáng thương, cũng chính là thừa nhận lời Chung Minh nói là thật .
<*thăm dò đoán được ý tứ người khác qua lời nói, sắc mặt>Lão phu nhân thấy thế còn biết nói cái gì, trong thâm tâm buồn bực, ở trong mắt Tống Tuấn Kiệt, Tô Tử Mặc cùng Chung Minh còn không bằng một yên hoa nữ tử hay sao?! Lão phu nhân tức giận đến ngực khó chịu, chỉ bỏ lại một câu,”Sớm muộn gì cũng bị các ngươi tức chết!” rồi phất tay áo rời khỏi bàn cơm.Một bữa cơm thế là tan rã trong không vui.Chung Minh vừa về phòng liền ồn ào kêu đói, Tri Thư đi phòng bếp làm canh ngọt, khi trở về, trên tay bưng hai chén, Chung Minh lập tức khen ngợi:”Vẫn là Tri Thư có nhãn lực tốt!”Tri Họa không đồng tình ,”Ý của tiểu thư chính là ta không làm cho tiểu thư hài lòng?”Chung Minh nói:”Không phải ngươi, là Thanh Nhi kia, luôn vướng chân vướng tay”.Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có người nói:”Biểu tiểu thư nói xấu sau lưng người ta, cũng không phải tốt đẹp gì đi”. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đúng là giọng nói của Thanh Nhi.Tri Thư đi mở cửa, Tô Tử Mặc mang theo Thanh Nhi tiến vào.Chung Minh vui vẻ nói:”Ta vừa định đi tìm ngươi, vậy mà ngươi đã đến đây, chúng ta thật sự là tâm linh tương thông”.Bọn nha hoàn đều ở đây, Chung Minh nói lời này, làm cho Tô Tử Mặc có chút không được tự nhiên.Tri Thư, Tri Họa thức thời lui ra ngoài, chỉ có Thanh Nhi còn đứng phía sau Tô Tử Mặc, Chung Minh bĩu môi nói:”Ta nghĩ vậy”.Tô Tử Mặc che miệng cười, trực tiếp ngồi xuống uống canh.Chung Minh nhìn Tô Tử Mặc uống canh, dáng vẻ thật đẹp mắt, nghĩ tới cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia nhất định rất ngọt liền muốn âu yếm, khổ nỗi có Thanh Nhi ở đây, chỉ có thể ngắm nhìn, thúc giục vài lần, Thanh Nhi vẫn không để ý tới nàng, còn nói:”Tiểu thư nhà ta cũng không chê ta vướng bận.” Chung Minh đành phải ra hiệu ngầm cho Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc lại làm như không thấy, Chung Minh hận đến nghiến răng, lại không thể làm được gì.Rốt cuộc cũng là Tri Hoạ theo Chung Minh đã lâu, biết tâm tư Chung Minh, chờ Thanh Nhi hoài không được, liền ở bên ngoài kêu,”Thanh Nhi, ta có đôi hài này, ngươi giúp ta nhìn xem”.Tô Tử Mặc lúc này mới hạ lệnh cho Thanh Nhi đi ra ngoài.Bên này cửa vừa mới đóng, Chung Minh liền ôm chặt Tô Tử Mặc vào lòng, lầm thầm nói:”Là ngươi tự mình tới đây, không thể nào không chiếm tiện nghi một chút”. CHƯƠNG 62 – PHÁT GIẬN“Ta nhìn thấy Tri Thư bưng hai chén canh, sợ muội ăn không hết, mới lại đây xem thử.” Tô Tử Mặc vuốt ve bàn tay Chung Minh đang quấy phá trên người nàng, “Đừng náo loạn, nói chuyện chính sự này cho muội nghe”.Chung Minh biết nếu không có chuyện gì Tô Tử Mặc sẽ không tự nhiên đến đây, ngồi thẳng người, “Ngươi nói đi”.Tô Tử Mặc nói:”Lão phu nhân cho ta coi quản gia đình, sổ sách vẫn đặt ở trong phòng ta, trước đó đi ra ngoài du ngoạn với muội, cũng không có xem qua kỹ, mới vừa rồi ta lật lại coi, phát hiện một vấn đề”.“Bạc bị người ta rút bớt?” Chung Minh hỏi.Tô Tử Mặc lắc đầu,”Này cũng không phải.” Sau đó ghé sát tai Chung Minh nói,”Ta hoài nghi có người ở bên ngoài cho vay nặng lãi”.Chung Minh bị dọa nhảy dựng, quan phủ rõ ràng ban lệnh cấm không ai được cho vay nặng lãi, một khi bị phát hiện, sẽ xét nhà bị tội lưu đày,”Ai có gan lớn như vậy?” Không đợi Tô Tử Mặc trả lời, Chung Minh lại tự hỏi tự đáp:”Ta với ngươi là không có khả năng, Trịnh di nương càng chưa đáng nói tới, Tống gia chỉ còn ba người, lão phu nhân vẫn là quản gia, xét theo tác phong cẩn thận của lão phu nhân, sẽ không mạo hiểm như thế, vậy thì phải là một trong hai người, mợ và biểu ca.” Nghĩ đến kiếp trước, sau khi lão phu nhân qua đời, cả nhà liền do mợ coi quản, tuy nói biểu ca tiêu tiền như nước, nhưng chỉ một hai năm ngắn ngủi đã đem toàn bộ của cải tiêu xài hầ