
đủ, mà người viết lại miễn cưỡng nên cuối cùng thành ra là dùng lực quá độ, bởi vậy tranh chữ này có thể nói có nhiều nét bút hỏng”. Lại chỉ vào một chữ ít ỏi nhận biết được trong số đó, nói: “Nhất là chữ này, nét bút rõ là hỏng rồi”.Ngoài ý liệu là, Tô Tử Mặc cũng không bởi vì Chung Minh hồ ngôn loạn ngữ* mà thẹn quá hoá giận, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, suy tư thật lâu mới nói: “Đa tạ Chung cô nương nói cho biết, thụ giáo”.
<* nói lời xàm bậy>Chung Minh nghe được cằm muốn rớt, chẳng lẽ nói bậy trúng bạ thật a? Kỳ thật lời nàng phê bình rất mạnh, chỉ là tính tình Tô Tử Mặc, dựa vào việc Tống Tuấn Kiệt nạp thiếp mà nói, Tô Tử Mặc rõ ràng không tức giận, vẫn cho phép một đám tiểu thiếp vào cửa, bị đám tiểu thiếp chèn ép cũng không lên tiếng, liền chứng minh nàng là một chủ mẫu vô cùng bao dung.Tô Tử Mặc nghĩ đến lời Chung Minh nói mặc dù không trúng ý, bất quá lời thật lòng thì khó nghe, có lẽ chữ này viết thực sự không tốt, chỉ là người khác nể tình phụ thân nàng mà không dám vạch mặt thẳng ra, khó được có người dám nói thật, nàng đương nhiên khiêm tốn tiếp nhận, huống chi lúc nàng viết chữ này quả thật có chút lực bất tòng tâm, dù sao cuồng thảo cũng không phải thể loại bút pháp nàng am hiểu. Dĩ nhiên cuối cùng nàng cũng biết ngay cả mặt chữ Chung Minh còn không nhận thức được đầy đủ chỉ là đánh giá lung tung, chẳng qua đó là chuyện về sau.Tô Tử Mặc vừa mới vào cửa liền thấy được Chung Minh mang đến điểm tâm, ngược lại không cảm thấy có gì kỳ quái, Chung Minh là biểu muội Tống Tuấn Kiệt, Tống Tuấn Kiệt vì lấy lòng nàng, cùng hạ nhân trong phủ hỏi thăm nàng yêu thích cái gì cũng chẳng có gì lạ.Tô Tử Mặc mời Chung Minh vào ngồi, sau đó hỏi:”Chung cô nương tới tận cửa thăm, không biết có chuyện gì sao.” Nàng nghe hạ nhân nói, Tống Tuấn Kiệt sáng sớm đã tới cửa trao đổi thiếp canh, bởi vì phụ thân không ở đây nên chưa đổi thành. Hắn còn muốn cùng nàng gặp mặt, bất quá bị nàng cự tuyệt , dù sao bọn họ chưa thành hôn, nam nữ khác biệt giữ khoảng cách vẫn tốt hơn.Chung Minh lại đây đương nhiên là khuyên nàng từ hôn , nói thẳng: “Ta khuyên ngươi đừng gả cho biểu ca ta”.Tô Tử Mặc nghe được ngạc nhiên, nhướng mi, hỏi: “a, đây là vì sao?”Hiển nhiên Chung Minh không thể nói việc kiếp trước cho nàng nghe, nếu không chắc chắn bị người trước mặt nói nàng ngu ngốc, chỉ nói: “Nói tóm lại, ngươi nên nghe ta khuyên, không lấy chồng đối với ngươi mới có lợi”.Tô Tử Mặc cũng không buông tha, lại hỏi:”Có lợi chỗ nào?”Bởi vì biểu ca ta là một tên cặn bã, không gả cho hắn tất nhiên là chuyện tốt, những lời này Chung Minh ngậm trong miệng rốt cuộc chưa nói ra ngoài, dù sao hiện giờ Tống Tuấn Kiệt còn nguỵ trang làm cừu, chưa làm ra chuyện gì xấu, nàng nói gì cũng chưa có bằng chứng, bất quá chỉ tới để cảnh tỉnh Tô Tử Mặc mà thôi, lười giải thích nhiều, “Ta chỉ nói cho ngươi biết một tiếng, ngươi nghe cũng được mà không nghe cũng được, nếu ngươi vẫn cố ý gả cho hắn, về sau đừng có hối hận”.Tô Tử Mặc nói:”Chung cô nương là biểu muội Tống công tử, đột nhiên tới cửa khuyên ta đừng gả cho biểu ca cô nương, chớ không phải là Chung cô nương cũng có ý với Tống công tử?”Quả nhiên thông minh, bất quá đó là kiếp trước, hiện tại, cho dù biểu ca quỳ gối trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không đáp ứng, muốn kết hôn nàng à, cút đi chết đi! Chung Minh trả lời kiên định: “Ta không thích biểu ca ta”.“Nếu ta chưa đoạt ý trung nhân của Chung cô nương, vì sao Chung cô nương có đề nghị này?” Tô Tử Mặc quả thật tò mò.Xem ra hôm nay không nói rõ ràng, Tô Tử Mặc sẽ không bỏ qua, hơn nữa cũng không tất yếu giấu diếm vì tên sài lang kia, Chung Minh liền đem lời nói thật nói cho nàng,”Biết biểu ca ta không phải người tốt được rồi”.Tô Tử Mặc lại càng khó hiểu, “Ta cùng Chung cô nương trước còn chưa gặp mặt, vì sao cô nương phải giúp ta? Hơn nữa, cô nương làm sao biết phẩm hạnh của ta thế nào, hoặc là có khi ta cùng với biểu ca cô nương là cá mè một lứa thì sao?”Chung Minh không kiên nhẫn ,”Ngươi không nên hỏi nhiều như vậy, chỉ cần biết biểu ca ta không phải người tốt, lòng hắn giả dối còn không có bản lãnh, sau khi cưới ngươi, chẳng những nạp thiếp còn đi thanh lâu, ngươi là tiểu thư, chịu được phu quân như vậy sao?”Tô Tử Mặc chống cằm nhìn Chung Minh, xem bộ dáng Chung Minh không giống như đang nói lẫy vì giận, nhưng nàng cũng không thể vô duyên vô cớ mà hạ thấp biểu ca của mình để giúp một người xa lạ, việc này không phải càng thêm quái dị sao? Hơn nữa chuyện sau này còn chưa có phát sinh, nàng làm sao biết Tống Tuấn Kiệt hết nạp thiếp rồi còn đi thanh lâu?Chung Minh thấy nàng vẫn là mang dáng vẻ không tin mình, đành phải buông tay nói: “Lời nên nói cũng nói rồi, tin hay không tùy ngươi, cáo từ .” Dứt lời liền đứng lên.“Chung cô nương xin dừng bước.” Tô Tử Mặc kêu nàng lại.Chung Minh quay đầu,”Còn có chuyện gì?”Tô Tử Mặc nói:”Ta chỉ là muốn nói cho Chung cô nương, hôn nhân đại sự trước giờ đều là do cha mẹ định đoạt, ta không thể nào lựa chọn, bất quá cũng muốn cảm ơn hảo ý của Chung cô nương, còn có phần điểm tâm này”.Chung Minh thất vọng lắc lắc đầu, bỏ lại