
i chờ nàng.Chung Minh tắm cho qua loa, mặc y phục xong đi ra, thầm nghĩ mau đuổi nương đi nhanh nhanh để còn tìm Tô Tử Mặc,”Nương tìm Minh nhi có chuyện gì sao?”Tống Văn Thục đến đây là thật có chuyện hỏi nàng, chẳng qua nhìn thấy Chung Minh nhất thời lại không mở miệng được.Chung Minh thì chờ không kịp ,”Nếu không quan trọng ngày mai nói sau cũng được”.Tống Văn Thục nhìn ra, nghĩ tới vừa rồi Chung Minh còn cao hứng hẳn là có chuyện gì vui, cười hỏi:”Nhìn con vui sướng như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì tốt a?”Chung Minh sớm hay muộn cũng sẽ thẳng thắn với mẫu thân chuyện nàng cùng Tô Tử Mặc, chẳng qua bây giờ không phải thời điểm, liền nói:”Minh nhi có thể có chuyện gì vui chứ”.Không có ai hiểu con bằng người làm mẹ, Tống Văn Thục kết luận khẳng định Chung Minh có chuyện, bất quá Chung Minh không muốn nói, nàng cũng sẽ không truy vấn, lão phu nhân còn chờ tin chính xác của nàng, liền uyển chuyển hỏi,”Minh nhi, con gả đến Tống phủ cũng khá nhiều ngày rồi, trong bụng có động tĩnh gì không?” Kì thực lão phu nhân nhìn thấy Tống Tuấn Kiệt hàng đêm ngủ ở phòng Trịnh di nương là đã biết Tống Tuấn Kiệt có cùng phòng với Chung Minh hay không, lão phu nhân mong muốn tằng tôn* đến không ăn không ngủ được, có điều cháu đích tôn Tống gia tuy không phải do chính thất là Tô Tử Mặc sinh ra thì ít nhất cũng phải từ bụng Chung Minh đi ra, không thể để nữ nhân bên ngoài như Trịnh di nương chiếm lợi thế.
<* cháu cố>Chung Minh biết mẫu thân nàng hỏi chuyện gì, nghĩ rằng Tống Tuấn Kiệt đã cáo trạng nàng trước mặt nương nên nương mới đến đây khởi binh vấn tội, không thèm để ý nói:”Minh nhi còn chưa ngủ cùng biểu ca, ở đâu ra hài tử?”Tống Văn Thục chịu không nổi nữ nhi nói chuyện thô tục, nhíu mày nói:”Cô nương gì mà miệng mồm không biết lựa lời, thật là thiếu khuyết quản giáo”.Chung Minh cười nói:”Nương là trách bản thân mình hay là đang trách tướng công của nương đây?”Tống Văn Thục không có thời giờ khua môi múa mép với nàng, nghe Chung Minh nói không cùng Tống Tuấn Kiệt viên phòng, vẫn có hơi giật mình, khó hiểu hỏi:”Vì sao? Con đã gả cho biểu ca, sao lại không chung phòng với hắn?”Chung Minh đã sớm nghĩ ra câu trả lời, mang ít oán giận nói:”Coi như mắt Minh nhi bị mù, còn tưởng rằng biểu ca thật tình thích Minh nhi, nào biết hắn ăn trong bát nhớ thương trong nồi, ngay đêm đại hỉ của con và hắn, vậy mà hắn lại pha trộn với dã nữ bên ngoài, còn đem về nhà”.“Chính là Trịnh di nương kia sao?” Lão phu nhân sợ xấu hổ nên không nói cho Tống Văn Thục biết xuất thân Trịnh di nương.Rõ ràng người là Chung Minh đưa tới, hiện tại trở thành cái cớ để nàng cự tuyệt Tống Tuấn Kiệt, “chính là nàng, nương không biết Trịnh di nương trước kia là ở chỗ nào đâu”.Tống Văn Thục cả kinh hỏi:”Nơi yên hoa chăng?”Chung Minh gật đầu, lại vô cùng ghét bỏ nói:”Biểu ca không chê xuất thân Trịnh di nương, nhưng Minh nhi thì ngại biểu ca bẩn a, Minh nhi mặc kệ, dù sao về sau biểu ca cũng đừng nghĩ chạm vào Minh nhi”.Tống Văn Thục tức giận:”Tên Tống Tuấn Kiệt này thật hết nói!” Bất quá càng giận nữ nhi không chịu nghe lời, hừ nói,”Lúc trước ta và cha con khuyên con, con không nghe, hiện tại biết hối hận rồi chưa”.Chung Minh thở dài:”Đáng tiếc trên đời này không có hối hận dược”.Tống Văn Thục nói:”làm sao không có? Ta hiện tại đi tìm lão phu nhân, làm cho Tống gia viết hưu thư từ con, dù sao thân thể con vẫn là cô nương trong sạch, không lo tìm không được người nào khác”.Nàng đi thì Tô Tử Mặc làm sao bây giờ, huống chi lúc trước vì tiếp cận Tô Tử Mặc, mới nhảy vào hố lửa, mắt thấy sẽ thành chuyện tốt cùng Tô Tử Mặc, có thể nào thất bại trong gang tấc, Chung Minh vội nói:”Nương a, nương cũng đừng gây sức ép với ngoại tổ mẫu, lão phu nhân thân thể không khoẻ, Minh nhi mới viết thư cho nương đến thăm, nương muốn làm lão phu nhân tức chết sao?”Tống Văn Thục là nữ nhi của lão phu nhân tất nhiên không muốn, nhưng nàng cũng không muốn nữ nhi của mình chịu thiệt thòi, thật là phát sầu.Chung Minh nói:”Nương nếu sợ Minh nhi chịu thiệt, trước hết ở trong này, chờ thêm khoảng một năm rưỡi, nếu biểu ca hồi tâm quay đầu, Minh nhi liền theo hắn, nếu vẫn như cũ, Minh nhi sẽ theo nương về nhà, nương thấy thế nào?”Tống Văn Thục cảm thấy chủ ý này không tệ,”Có điều cha con phải ở nhà cô đơn một mình”.Chung Minh cười nói:” Chẳng lẽ nương sợ cha tìm cho Minh nhi một nhị nương?”Tống Văn Thục ngược lại rất tự tin,”Cha con mới không thèm làm chuyện có lỗi với ta”.“Được rồi, khen nương có mạng tốt, có tướng công toàn tâm toàn ý đối với nương, cũng đừng đứng mãi ở chỗ này, làm cho Minh nhi đỏ mắt .” Chung Minh vội vã đưa Tống Văn Thục ra bên ngoài, trong lòng chỉ sợ Tô Tử Mặc sốt ruột chờ lâu, miễn đừng đổi ý mới tốt.Tống Văn Thục tức giận nói:”Là ta cản trở chuyện gì tốt của con chắc?” Nói xong cũng không ở lâu, thở dài rời đi.Chung Minh đi đến trước phòng Tô Tử Mặc, thấy cửa khép hờ, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra, trong lòng mừng rỡ, rón ra rón rén đi vào. CHƯƠNG 70 – CỘNG PHÓ VU SƠN<*Cộng phó vu sơn ~ cùng nhau đi núi Vu ~ chỉ chuyện mây mưa ân ái biến ảo kỳ diệu như cảnh núi Vu làm ngơ ngẩn