Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325184

Bình chọn: 10.00/10/518 lượt.

trở mặt xem thường, tốt xấu gì Tô Tử Mặc cũng là tài nữ kinh thành, Chung Minh theo nàng lâu rồi sao học vấn vẫn không có tiền đồ như vậy chứ, nâng cằm nói:”Đi thì đi, ai sợ ai”.“Thật sự là tức chết ta !” Thanh Nhi tức giận tiến vào phòng bếp.Tô Tử Mặc đang xào đồ ăn, hỏi:”Ai chọc ghẹo ngươi?”“Còn có ai ngoài biểu tiểu thư”.Tô Tử Mặc cười:”Nàng làm gì ngươi?”Thanh Nhi nói:”Nàng không trêu chọc ta, mà liên quan đến tiểu thư a”.Tô Tử Mặc không ngừng động tác trên tay, hỏi:”Lại nghe lén cái gì đấy?”Thanh Nhi vội nói:”Tiểu thư, ta thề, lúc đó thật không có nghe lén, là trong lúc vô ý nghe được thôi.” Thấy bộ dáng Tô Tử Mặc không tin, lại nói,”Nếu tiểu thư không muốn nghe thì ta không nói”.Tô Tử Mặc thấy nàng rõ ràng muốn nói mà phải cố nghẹn lại liền thấy buồn cười, nói:”Muốn nói thì nói đi”.Thanh Nhi vừa định mở miệng, thấy trong phòng bếp còn có người ngoài, liền kêu mấy người đốt lò, cắt thức ăn đều ra ngoài hết, sau mới nói: “Vừa rồi ta đi qua hoa viên, nhìn thấy biểu tiểu thư cùng Thiệu cô nương kia nói cười vui vẻ với nhau”.Tô Tử Mặc nói:”Thiệu cô nương ngàn dặm xa xôi đến đây, đi cùng Minh nhi có gì không ổn?”Thanh Nhi nói:”Vốn là không có gì không ổn, chẳng qua hôm đó ta nhìn thấy người cùng biểu tiểu thư……” chỉ dám nói một nửa.Tô Tử Mặc biết nàng muốn nói cái gì, chỉ trách Chung Minh chẳng phân biệt được nơi chốn, đừng nói các nàng đều là nữ nhân, cho dù là một nam một nữ cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào, sau khi Thanh Nhi trở về liền không nhịn được hỏi nàng làm nàng phải mất một phen giải thích, tưởng rằng Thanh Nhi không thể hiểu được, không ngờ Thanh Nhi lại tán thành, Thanh Nhi nói, biểu tiểu thư đáng tin là chỗ dựa tốt hơn cô gia, ít nhất nàng đối với tiểu thư là toàn tâm toàn ý. Hiện tại Thanh Nhi nhìn thấy Chung Minh cùng nữ nhân khác cũng tốt đẹp như thế, có thể nào không tức giận.Thanh Nhi thở phì phì tiếp tục nói:”Hai nàng nói nói cười cười cũng liền thôi, sau đó cô gia đi tới, trêu đùa vài câu với Thiệu cô nương, người không thấy bộ dáng biểu tiểu thư bao che cho cô nương kia lúc đó đâu, còn nói cái gì cho dù Thiệu cô nương là danh hoa không có chủ thì cũng không cho cô gia có ý đồ với Thiệu cô nương, xem dáng vẻ của biểu tiểu thư thì ‘chủ’ của Thiệu cô nương rõ ràng chính là nàng chứ còn ai!”Tô Tử Mặc có thể tưởng tượng ra bộ dáng Chung Minh che chở Thiệu Thi Dung, trong lòng biết Chung Minh cũng không làm gì sai, chẳng qua vẫn là khẽ thở dài.Thanh Nhi thấy nàng có vẻ mất hứng, vội giải thích:”Tiểu thư, ta nói cho người biết không phải làm cho người thêm buồn phiền, chỉ là muốn người đề phòng Thiệu cô nương kia, người có thiện ý tự mình xuống bếp vì các nàng, Thiệu cô nương không cảm kích thì thôi đi, đàng này còn nói là Hồng Môn Yến gì đó, thật sự là chó cắn Lã Động Tân”.Tô Tử Mặc chỉnh đốn tâm tình, cười nói:”Nàng ấy nói không sai, bữa tiệc này chính là Hồng Môn Yến”.Bữa ăn diễn ra trong phòng Tô Tử Mặc, Chung Minh dẫn Thiệu Thi Dung lại đây, Thiệu Thi Dung thấy Tô Tử Mặc không có mặt, liền đánh giá đồ vật trong phòng, tao nhã thuần khiết, thật tương xứng với khí chất của Tô Tử Mặc, tuỳ tiện cầm một quyển thơ trên bàn lên, nét chữ thanh tú xinh đẹp, còn lộ ra mùi mực thơm, mặt sau còn rất nhiều trang giấy trống, nhìn ra được đây là thơ mà ngày thường Tô Tử Mặc viết, trong tên Thiệu Thi Dung cũng có một chữ Thi, nàng tự nhận mình cũng có chút tài năng viết thơ, nhưng sau khi nhìn mấy bài Tô Tử Mặc viết, liền yên lặng buông xuống, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không chịu thua, nếu so cùng Tô Tử Mặc, nàng còn kém rất nhiều.Chợt nghe Chung Minh khen:”Xem cả bàn toàn đồ ăn này, nhìn thôi cũng đủ làm người ta phát thèm, thật không hổ là Mặc tỷ tỷ, ra được thính đường* vào được phòng bếp”.

<* gian nhà chính, ở giữa, như phòng khách>Thiệu Thi Dung ghen tị nói:”Đâu chỉ có vậy, lên được giường còn trèo qua được tường”.

< ý là đã có chồng mà còn có thể ngoại tình>Tô Tử Mặc vừa lúc từ bên ngoài tiến vào, chỉ làm như không nghe thấy, kêu Thanh Nhi đặt vò rượu xuống, cười nói:”Thiệu cô nương đường xa đến đây, cũng không có gì chiêu đãi, nên ta làm vài món ăn, mau tới nếm thử, coi có hợp khẩu vị hay không?”Thiệu Thi Dung không biết nàng có nghe được lời vừa rồi không, dù gì nói sau lưng người khác cũng là không đúng, thần sắc có hơi xấu hổ, cười gượng nói:”Tô tỷ tỷ tự mình xuống bếp, sao ta dám nhận đây”.Tô Tử Mặc mời nàng ngồi vào bàn, nói:”Cái gì mà dám với không dám nhận, khi ta ở đó cùng hai người, cũng làm phiền không ít, ta chẳng qua là có qua có lại mà thôi”.Chung Minh xen mồm nói:”Đúng vậy đúng vậy, nếu ngươi thật cảm thấy áy náy thì ăn nhiều một chút.” Tiếp theo nháy mắt với Tô Tử Mặc,”Mặc tỷ tỷ, khi nào thì ngươi cũng làm riêng cho ta một bàn như vậy đi”.Tô Tử Mặc cười hỏi:”Muội chưa từng nếm qua đồ ăn ta làm hay sao?”Chung Minh nghĩ đến ngày thường quả thật thường xuyên có ăn điểm tâm ngọt do Tô Tử Mặc làm, nhân tiện nói:”Được rồi, chờ ta học tốt tay nghề bếp núc liền đặc biệt làm riêng cho ngươi”.Thiệu Thi Dung nhìn ở trong mắt, so với khi ở Thương Đồng trấn, quan hệ


Insane