Snack's 1967
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324810

Bình chọn: 9.5.00/10/481 lượt.

ở phòng tẩy y*, lần đầu hầu hạ người khác, mà Phùng di nương cũng là lần đầu làm chủ tử bày đặt làm khó nàng, tiểu nha đầu căng thẳng nên làm đổ nhiều giấm chua vào canh, Phùng di nương ê xót đến tận răng, giận dữ tát tiểu nha đầu một cái thật mạnh, còn phạt nàng quỳ gối trong viện.

<*phòng giặt đồ>Khi Chung Minh vừa tiến đến, chợt nghe Phùng di nương nói với tiểu nha đầu:”Ta biết trong lòng ngươi không phục, cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, trước kia ta với ngươi giống nhau đều ăn nói khép nép hầu hạ người khác, khổ nỗi số mệnh ta tốt, hiện tại có người hầu hạ ta, ngươi nghe cho rõ đây, ta là chủ, ngươi là người hầu, về sau nhìn thấy ta phải cung kính, đừng có ngoài mặt thế này trong lòng thế kia, nếu để cho ta biết, coi ngươi có kết cục gì!”Tiểu nha đầu khúm núm đáp ứng.“Ôi chao, uy phong chủ tử thật là khá”.Phùng di nương nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Minh, tuy Chung Minh là biểu tiểu thư Tống phủ, bất quá hiện tại cũng giống như ả chỉ là di nương, mọi người cùng ngồi cùng ăn chẳng phân biệt được lớn nhỏ, huống chi trong bụng ả còn có hài tử, ngay cả lão phu nhân đều phải kiêng kị ba phần, nên ả không thèm đặt Chung Minh vào trong mắt, cười nói:”Nguyên lai là Chung di nương, nha đầu không hiểu chuyện, ta chỉ dạy nàng ít quy củ thôi”.Chung Minh lập tức lạnh mặt, nói:”Ngươi vừa mới tiến môn không hiểu quy củ, ta có thể tha thứ ngươi, nếu lại có lần sau, trực tiếp đuổi ra ngoài”.Phùng di nương ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao Chung Minh đột nhiên gây bão, chẳng lẽ bởi vì mình giáo huấn hạ nhân? Cười mỉa,”Gia cùng lão phu nhân đều vì hài tử trong bụng ta mà khẩn trương, luôn dặn dò cẩn thận kêu ta dưỡng thân thể cho tốt, nha đầu kia tay chân vụng về ta mới nói nàng vài câu, không lẽ chuyện này cũng sai?”Nói hai ba câu đều không rời hài tử, thật đúng là đem hài tử làm bùa hộ mệnh, Chung Minh cười lạnh,”Lão phu nhân nếu thật thương ngươi thì đã cho xuân hạ thu đông hầu hạ ngươi, sao lại phái một nô tì không hiểu chuyện?”Phùng di nương đỏ bừng mặt, cãi chày cãi cối nói:”Chung di nương không phải cũng dùng nha đầu chính mình mang đến hay sao”.“Tri Họa.” Chung Minh quát lạnh một tiếng.Tri Họa định tiến lên, Tri Thư vội vàng ngăn cản, nói lời dễ nghe với Phùng di nương:”Phùng di nương đừng tiếp tục xưng hô tiểu thư nhà ta như vậy, tiểu thư nhà ta nghe không lọt tai”.Phùng di nương sửng sốt, hơn nửa ngày mới cân nhắc, hoá ra Chung Minh không thích nghe người khác kêu nàng là di nương?! Không cho kêu di nương, không lẽ kêu nàng là phu nhân? Đang lúc hồ nghi thì thấy Tô Tử Mặc cũng tiến vào viện, phía ngoài sân viện tựa hồ có không ít người đang lấp ló đầu nhìn, dường như đến xem náo nhiệt, Phùng di nương mới đến, nên nhận thức mọi việc trong Tống phủ đều qua miệng Tống Tuấn Kiệt. Mà hắn thì trọng sĩ diện, tất nhiên khoác lác về năng lực của mình, nào là chẳng những hắn đứng đầu cả nhà, còn làm cho đám thê thiếp phục tùng nghe theo, thê thiếp trước mặt hắn đều không dám lớn tiếng nói chuyện, đây cũng là nguyên do Phùng di nương dám vênh mặt tấn công Trịnh di nương, phía sau lưng thì nói xấu Tô Tử Mặc, đương nhiên chờ ả nhận thức rõ cục diện thật sự trong Tống gia này, thì hối hận đến xanh cả ruột.Vì không biết nên không sợ, Phùng di nương ỷ có Tống Tuấn Kiệt làm chỗ dựa cùng hài tử trong bụng, đừng nói Chung Minh, ngay cả Tô Tử Mặc thì ả cũng không để vào mắt, Chung Minh đưa lưng về phía cửa viện, Phùng di nương nghĩ nàng không biết Tô Tử Mặc đã tới, liền muốn thừa dịp châm ngòi ly gián một phen, nhưng không biết Chung Minh căn bản là vì Tô Tử Mặc mà đến.Phùng di nương cố ý giả bộ ngây thơ nói:”Chủ tử trong phủ này ngoại trừ phu nhân thì là di nương, chẳng lẽ Chung di nương không cam lòng thấp kém hơn người khác?”Vô luận kiếp trước hay kiếp này, Chung Minh đều cực kỳ chán ghét ai gọi mình là di nương, mà Phùng di nương lại cứ khiêu khích nàng, Chung Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua Tri Thư, Tri Thư vội vàng thả tay Tri Hoạ ra, Tri Họa không nói hai lời đi lên liền tát Phùng di nương hai cái, nhưng thật ra xuống tay không nặng, Phùng di nương choáng váng rồi, bị đánh trước mặt hạ nhân toàn phủ, căn bản chính là làm nhục nàng.Khi Phùng di nương làm nha hoàn ở Tần phủ, cũng không ít khi bị chủ tử đánh, một lòng nghĩ rằng chỉ có làm chủ tử mới không bị đánh, mới có tư cách đánh người, cho dù làm di nương cũng tốt, cho nên trước khi chưa nhận thức Tống Tuấn Kiệt, cũng đã gian díu với Tần nhị gia, chẳng qua chính thất cùng mấy di nương của Tần nhị gia quá mức lợi hại, ả lại không có chỗ nào để đi ra, cho nên Tần nhị gia mới chậm chạp chưa cho ả danh phận. Về sau ả phạm sai lầm nhỏ, trực tiếp bị đuổi khỏi chủ viện, tưởng rằng không còn cơ hội thì bị Tần nhị gia làm lễ vật đưa cho Tống Tuấn Kiệt, Tống phủ cùng Tần phủ không sai biệt lắm, không làm được Tần phủ di nương thì làm Tống phủ di nương cũng như nhau. Ả tìm mọi cách lấy lòng Tống Tuấn Kiệt, Tống Tuấn Kiệt vốn đã đáp ứng đem ả về nhà, lại kéo dài hết lần này lần khác, làm ả chờ đến nóng lòng, nhưng vừa khéo ả có mang, Tống Tuấn Kiệt mới không còn cớ từ