
chối, quả nhiên hắn chịu dẫn ả về Tống phủ, có điều ả không chắc, không biết hài tử trong bụng là của Tống Tuấn Kiệt hay Tần nhị gia. Tần nhị gia vốn không cần ả còn tặng ả cho người khác, tưởng là bằng hữu thê* thì không sao, không nghĩ tới lão sắc lang Tần nhị gia lại quay đầu tìm ả, là một nữ nhân không có chỗ dựa vào, chỉ có thể lượn vòng giữa hai nam nhân, tuy ả cảm thấy hài tử có nhiều khả năng là của Tần nhị gia, nhưng vẫn đặt trách nhiệm lên người Tống Tuấn Kiệt, thứ nhất Tống Tuấn Kiệt tuổi trẻ anh tuấn hơn lão già Tần nhị gia, thứ hai Tống Tuấn Kiệt đến nay còn không có người nối dõi, hài tử ả sinh ra chính là trưởng tử*, trong khi Tần nhị gia thì có ba nam nhi một nữ nhi từ chính thất, chưa tính đến nữ nhi của di nương khác, cho dù Tần nhị gia thu nhận hài tử trong bụng thì ả cũng không được sủng ái.
<*vợ bạn, **con lớn>Phùng di nương còn tưởng ngày lành đã đến, không nghĩ rằng mới tới đây ngày đầu đã chịu nhục lớn như vậy, làm sao nuốt trôi cơn tức, liền khóc ầm lên, ả nghĩ Tống Tuấn Kiệt đang ngủ ở buồng trong, động tĩnh lớn, tự nhiên đánh thức được hắn, dựa vào ả vừa mới tiến môn, trong bụng lại có hài tử, Tống Tuấn Kiệt không có khả năng không ra mặt thay ả.Chung Minh sớm biết ả sẽ bày ra bộ dạng này, ả không giống Trịnh di nương, Trịnh di nương là cái miệng hồ lô im lìm, ngoài mặt không làm ầm ĩ, chỉ biết ngầm làm mấy chuyện xấu, tựa như lần trước vụng trộm theo dõi nàng. Hiện tại Trịnh di nương không thích nhìn Phùng di nương, không tranh giành với Phùng di nương, mà là lấy lui làm tiến đợi Tô Tử Mặc ra mặt. Phùng di nương thì lại là dạng ỷ thế hiếp người, ai có quyền thế thì đi theo người đó, kiếp trước Phùng di nương vốn là nanh vuốt đắc lực của nàng, đuổi đi Tô Tử Mặc, không thể không có công của Phùng di nương, nhìn bộ dáng Phùng di nương khóc lóc om sòm, Chung Minh mới phát hiện cuộc sống kiếp trước của mình quá tối tăm, cấu kết Phùng di nương làm chuyện xấu, cuối cùng chết không tử tế, cũng có thể là bị trời phạt đi.Phùng di nương vừa khóc vừa làm ầm lên, động tĩnh lớn đến vậy, Tống Tuấn Kiệt cho dù ngủ say như chết cũng phải thở rồi.“Mới sáng sớm bên ngoài ồn ào cái gì chứ?” Tống Tuấn Kiệt còn buồn ngủ thong thả đi ra, nhìn thấy Chung Minh cùng Tô Tử Mặc liền ngây cả người, hỏi,”Các ngươi như thế nào ở trong này?”Chung Minh còn chưa nói gì, Phùng di nương đã bổ nhào vào lòng Tống Tuấn Kiệt, nước mắt nước mũi nói:”Gia nhất định phải làm chủ cho thiếp”.“Xảy ra chuyện gì?” Tống Tuấn Kiệt hỏi.Phùng di nương chỉ vào Chung Minh nói:”Chung di…… Nàng đánh ta.” Phùng di nương rốt cuộc vẫn biết sợ, không dám lỡ miệng nói chữ di nương.Tống Tuấn Kiệt nhíu mày, chất vấn Chung Minh,”Đang yên lành sao ngươi đánh nàng?”Chung Minh hừ nói:”Ta đánh nàng là để cho nàng nhớ, nếu nàng không nhớ được, ta còn đánh tiếp”.Phùng di nương rụt lui về phía sau Tống Tuấn Kiệt.Tống Tuấn Kiệt vốn tức giận Tô Tử Mặc, một lòng muốn mượn sức Chung Minh, đáng tiếc Chung Minh không chịu nhận ra, lại trộn lẫn một khối cùng Tô Tử Mặc, vậy không thể trách được hắn, nói chuyện trước mặt Chung Minh thì hắn không có gì phải sợ, đứng thẳng lưng, nói:”Nàng là nữ nhân của ta, cho dù làm sai chuyện gì, muốn đánh cũng là ta đánh, còn không tới phiên ngươi dạy.”“Phải không?” Chung Minh cười lạnh hai tiếng,”Vậy ngươi thử đánh nàng một cái cho ta xem”.Tống Tuấn Kiệt nói:”Ít nhất cũng cho ta biết Cần nhi làm sai cái gì”.Phùng di nương lập tức khóc lóc:”Thiếp thật sự không biết mình làm sai chỗ nào, chẳng lẽ thiếp không nên mang hài tử của gia? Dù sao phu nhân nàng còn không có……” Thanh âm càng nói càng nhỏ, nhưng vẫn cố tình cho mọi người trong ngoài viện đều nghe được.Phùng di nương tỏ ra bị ủy khuất, cũng không quên đạp Tô Tử Mặc một cái, cười nhạo Tô Tử Mặc không thể sinh dưỡng, chẳng qua hạ nhân Tống phủ ai chẳng biết thiếu gia, thiếu nãi nãi đến nay chưa viên phòng. Bọn họ không biết đã âm thầm cười nhạo thiếu gia bao nhiêu lần rồi, thiếu gia trước mặt thiếu nãi nãi không dám làm gì, Phùng di nương nói sau lưng cũng đành thôi, đàng này còn nói trước mặt Tô Tử Mặc và mọi người, ném mặt mũi Tống Tuấn Kiệt đi đâu.Tống Tuấn Kiệt đứng ở đó, sắc mặt xanh mét. CHƯƠNG 79Tống Tuấn Kiệt đã sớm nghẹn một hơi, hắn ở bên ngoài có danh dự thể diện, ở nhà lại chịu lép vế phụ nhân, nếu không chỉnh đốn lại, về sau ai cũng có thể đi tiểu trên đầu hắn, ngay cả Trịnh di nương, gần đây cũng thích chạy đến chỗ Tô Tử Mặc, nữ nhân hắn cưới về nhà sao ai cũng hướng về Tô Tử Mặc, đây là chuyện gì chứ.Hôm nay là Chung Minh khơi chuyện, không bằng lấy Chung Minh ra xử trước, giết gà dọa khỉ, cho Tô Tử Mặc nhìn thấy bản lĩnh của hắn, cũng ra uy được trước mặt bọn hạ nhân.Tống Tuấn Kiệt sai nha đầu vào phòng mang ghế ra, ngồi ở giữa, ôm lấy thắt lưng Phùng di nương, rồi nói với Chung Minh:”Ngươi biết rõ Cần nhi đang có mang, còn cho Tri Họa tát mặt nàng, nếu tổn thương đến hài tử trong bụng, ngươi làm sao chịu trách nhiệm đây?”Chung Minh nhìn hắn ra vẻ, đừng nói là hắn thay mặt Phùng di nương nha, xem ra thú vị rồi, cười nói:”Đánh cũng đã đánh, ngươi làm đượ