
ô nương tùy ý để hắn chửi rủa, nàng vốn mặc một thân trắng thuần, giờ phút này mặt càng trắng bệch như tờ giấy, cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, Thiệu Thi Dung lại nhìn có chút không đành lòng. Mới vừa rồi San nhi còn muốn trả bạc lại cho nàng, xem ra phẩm tính không xấu, lão kia vừa thấy chính là kẻ ác nhân, trên đời này có phụ thân nào bán nữ nhi của mình chứ, còn mắng khó nghe như thế, còn không bằng con heo con chó! Thiệu Thi Dung nổi lên lòng chính nghĩa, cất cao giọng nói:”Dưới chân thiên tử, lại có loại phụ thân cầm thú như ngươi, ta muốn dẫn ngươi đi gặp quan, loại ác nhân giống ngươi nên bị buộc lên cọc gỗ, kẹp tay chân, bị đóng đinh”. Thiệu Thi Dung mới trước đây từng lẻn vào ngục huyện nha, nhìn đến cai ngục tra tấn tù nhân, trường hợp đó thật là làm cho người ta sợ hãi, đến bây giờ nàng vẫn còn bóng ma trong lòng.Lão nhân thấy y phục Thiệu Thi Dung tinh tươm, lời nói cử chỉ giống như là thiên kim tiểu thư, khắp kinh thành đều là quan lớn, Thiệu Thi Dung là quan gia tiểu thư cũng không kỳ quái. Nhưng mà nàng đi lẻ loi một mình, bên người ngay cả thị tì cũng không có, chín mười phần là lén chạy ra ngoài chơi đùa, cho nên lão nhân cũng không đặt sự uy hiếp của nàng vào trong mắt, chỉ sợ nàng lớn tiếng la lên kéo quan binh tới đây mà thôi, lại thấy dáng vẻ Thiệu Thi Dung mười sáu mười bảy tuổi trông rất đoan chính, nếu bán vào thanh lâu có thể được giá tốt, nhất thời lão nổi lên lòng xấu xa, nghĩ tìm một cơ hội đánh nàng ngất xỉu.Hàn Thu San thấy ánh mắt phụ thân gian tà, biết lão nổi lên ý đồ xấu, mặc dù nàng không biết lai lịch Thiệu Thi Dung nhưng chắc hẳn đây là người tốt, vội vàng che phía trước Thiệu Thi Dung, dang hai tay ra, quay đầu nói với Thiệu Thi Dung:”Vị cô nương này, ngươi đi nhanh đi, lòng tốt của cô nương, Thu San ghi nhận trong lòng”.Lão nhân thấy nàng phá hoại chuyện tốt của mình, tức giận:”Nha đầu chết tiệt kia, ăn cây táo, rào cây sung*!”
<*vong ân bội nghĩa>Thiệu Thi Dung không ngốc, nhìn ra tình hình bất ổn, nơi này không phải Thương Đồng trấn, bên người nàng ngay cả một tên tùy tùng đều không có, tình cảnh thật khá nguy hiểm, chống lại ánh mắt hung ác của lão nhân, lòng nàng cũng có chút khiếp sợ, âm thầm hối hận mình không nên nhiều chuyện. Nàng đã nghĩ muốn rời đi, có điều nhìn thấy thân thể mỏng manh yếu ớt của Hàn Thu San che trước mặt mình, sinh ra vài phần không đành lòng, nếu nàng đi rồi, vị San nhi cô nương này chỉ e không có kết cuộc tốt, hoặc là tiếp tục “bán thân táng phụ”, hoặc là bị bán vào thanh lâu, cô nương tốt thế này thật sự đáng tiếc. Khế ước bán thân còn trong tay, nàng nảy ra chủ ý tuy có hơi lo sợ, lui vài bước về hướng cửa thành, cách khá xa lão nhân rồi mới nói:”Ngươi xem như vậy được không, ta từ bỏ bạc, coi như mua San nhi cô nương, chỉ có một điều kiện, từ nay về sau, ngươi không được tìm San Nhi cô nương”.Lão nhân kỳ thật cũng là tên nhát gan sợ phiền phức, không phải thật có can đảm làm chuyện hành hung gì, mặc dù lão không biết Thiệu Thi Dung vì sao cố ý mua San nhi, chẳng qua thấy nàng là một tiểu cô nương, liền muốn lên giá,”Bán cho ngươi đương nhiên được, nhưng mà ta cùng San nhi dù sao cũng là cha con, nếu cả đời không thể gặp lại thì có hơi quá phận”.Thiệu Thi Dung âm thầm khinh thường lão, loại phụ thân lòng lang dạ sói này còn dám giảng về tình nghĩa cha con với nàng sao, bất quá vẫn nói:”Ngươi muốn thế nào?”Lão nhân lập tức vươn ra một đầu ngón tay,”Cho thêm một trăm lượng, ta coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này”.Hàn Thu San nhìn không được vẻ mặt vô sỉ của phụ thân, thừa lúc lão sơ hở, đoạt lại ngân phiếu và cây trâm trên tay lão, chạy đến trước mặt Thiệu Thi Dung, nhét vào tay nàng, nói:”Ta cùng với cô nương bình thủy tương phùng*, không đáng để cô nương làm thế, đại ân đại đức của cô nương, đời này Thu San đều khắc cốt ghi tâm, ngươi vẫn là nên đi nhanh đi”.
<* bèo nước gặp nhau ~ tình cờ gặp gỡ>Lão nhân tức tối giơ chân đạp, không ngừng mắng chửi “Đồ ngu xuẩn”, “Dốt nát đần độn”…, còn hung tợn nói:”Được, ngươi kêu nàng đi đi, chờ nàng đi rồi, xem ta đánh chết ngươi!”Thiệu Thi Dung nhìn nhìn lão nhân, lại nhìn nhìn San nhi, cắn răng một cái theo bên hông tháo xuống một khối ngọc bội, bỏ vào trong túi hương, còn lấy ngân phiếu và cây trâm nhét vào, rồi ném cho lão nhân, nói:”Khối ngọc bội này ít nhất có giá trị hai trăm lượng, mua San nhi vậy là đủ rồi, lão nhân đáng chết, ta nói cho ngươi biết, cha ta làm quan, nếu ngươi dám nổi lên ý đồ xấu xa, cẩn thận ta bắt ngươi bỏ vào lao ngục, cả đời ăn cơm tù!”Lão nhân nhặt túi hương lên, lấy ra ngọc bội, thấy nó chiếu lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, dựa vào kiến thức của lão ở sòng bạc, lão kết luận đây là khối ngọc tốt, Thiệu Thi Dung không có lừa lão, cái lão cần là bạc, mặc kệ nữ nhi chết sống thế nào. Nếu bán cho nhà đại hộ làm nha hoàn, nhiều lắm chỉ hai mươi lượng bạc, bán cho kỹ viện cùng lắm năm mươi lượng, cho nên mới nghĩ kế để Hàn Thu San “Bán thân táng phụ” thử thời vận, xem có thể bắt được con dê béo nào hay không, trước đó cũng có người hỏi qua, n