80s toys - Atari. I still have
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324103

Bình chọn: 8.00/10/410 lượt.

biết quý trọng thì trách được ai.Tống Tuấn Kiệt khó có lúc mạnh mẽ một lần, thấy Chung Minh không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng sợ, dưới ánh trăng lại thấy mĩ mạo Chung Minh đẹp đến không nói nên lời, quả nhiên Trịnh di nương và Phùng di nương không có khả năng so được, hoa cỏ bên ngoài càng không bằng một phần mười của Chung Minh, nhất thời sắc tâm đại động, đưa tay nhẹ xoa bàn tay mềm nhỏ của Chung Minh, cười nói:”Đêm nay vốn dự tính ngủ trong phòng ả, thôi được, nếu gặp biểu muội thì trước hết đến phòng biểu muội vậy”. Lời hắn nói nghe cứ như là Chung Minh chiếm được ưu thế gì rất lớn.Chung Minh còn chưa kịp cự tuyệt, cửa phòng đã bật mở, Tô Tử Mặc mang vẻ mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó.Bị Tống Tuấn Kiệt chiếm tiện nghi, trong lòng Chung Minh cực kỳ chán ghét, nhìn thấy Tô Tử Mặc, chợt nảy ra ý nghĩ, nàng không vội tránh né, chịu đựng ghê tởm để cho Tống Tuấn Kiệt ôm nàng vào lòng.Tống Tuấn Kiệt được một tấc lại muốn tiến một thước,”Bẹp” một tiếng hôn lên má Chung Minh, còn nhìn Tô Tử Mặc thị uy cười nói:”Như thế nào, nghe nói ta muốn ngủ ở phòng biểu muội, trong lòng không thoải mái, rốt cuộc cũng chịu đi ra rồi à?” Tống Tuấn Kiệt đột nhiên có thái độ khác thường cũng không phải chủ yếu vì chuyện cả đêm qua Tô Tử Mặc cùng Chung Minh không về. Hôm nay hắn theo thường lệ đi đến phòng thu chi lấy bạc, quản gia nói thiếu phu nhân đã giao trách nhiệm đương gia cho phu nhân, từ nay về sau muốn lấy bạc phải đến trực tiếp nói với phu nhân, Tống Tuấn Kiệt dĩ nhiên cảm thấy không tốt, khi đến mở miệng xin nương hắn, quả nhiên bị cự tuyệt. Đầu tiên Mã Nguyệt Nga nói xấu Tô Tử Mặc đã lén lấy bạc xài riêng, làm cho bạc trong phủ còn chưa đến năm trăm lượng, tiếp theo lại mắng Tống Tuấn Kiệt không có tiền đồ, Tô Tử Mặc vào cửa lâu rồi mà còn chưa có viên phòng, nếu Tống Tuấn Kiệt có bản lĩnh thì nên áp chế để Tô Tử Mặc biết nghe lời. Có nói thế nào thì Tô Tử Mặc cũng là khuê nữ của Hầu gia, Hầu gia sao có thể bạc đãi nàng, không chừng có cất giấu rất nhiều gia sản. Hiện tại Tống gia khó khăn, nên nghĩ cách làm cho Tô Tử Mặc lấy ra giúp đỡ cho Tống gia mới đúng. Lại nhắc tới Chung Minh, gia tài Chung gia ước tính tới vạn bạc, mà chỉ có một nữ nhi, chẳng lẽ thật muốn đợi đến khi Chung Xa Đạt cùng Tống Văn Thục không còn trên đời nữa mới kế thừa gia nghiệp?! Ả còn nói Tống Tuấn Kiệt có cả núi vàng núi bạc trong tay mà không biết tận dụng, cứ hơi chút là đến đòi bạc của ả, ả khóc than thở náo loạn cả buổi chiều, đến khi Tống Tuấn Kiệt mạnh miệng nói sẽ không đến xin bạc nữa, Mã Nguyệt Nga mới chịu nín.Tống Tuấn Kiệt nghẹn cả bụng lửa giận, cân nhắc mãi mới cảm thấy nương hắn nói có lý, huống chi Tô Tử Mặc vào cửa lâu như vậy, bọn họ sớm nên hành chu công chi lễ*, qua lâu rồi còn không chạm vào người nàng là vì hắn tôn trọng nàng, nếu như Tô Tử Mặc không biết tốt xấu mà vẫn không chịu, vậy đừng trách hắn dùng bạo lực, nào có chuyện phu thê không ngủ cùng phòng, nói kiểu nào nghe cũng không lọt tai. Trước đây, hắn kiêng kị Tô Tử Mặc chẳng qua là sợ chọc giận Tô Hầu gia ảnh hưởng đến con đường làm quan, nay hắn đã có một chân vững chắc ở quan trường, vả lại chuyện cùng phòng này Tô Hầu gia cũng đứng về phe hắn, lần trước nếu không phải tự dưng xuất hiện Trịnh di nương thì Tô Tử Mặc đã sớm là nữ nhân danh phó kỳ thực** của hắn. Khổ nỗi hắn luôn có tính cách yếu đuối nên phải uống rượu mượn thêm can đảm mới dám tìm Tô Tử Mặc.

<* ý là làm chuyện phòng the

**nữ chân chân chính không chỉ là trên danh nghĩa>Tô Tử Mặc không để ý đến hắn, ánh mắt dừng trên người Chung Minh, xét theo tính tình Chung Minh thì không có khả năng để cho Tống Tuấn Kiệt chiếm được dù chỉ một chút tiện nghi, giờ phút này lại “dịu ngoan” như thế, không thể nghi ngờ là vì giận nàng, mệt nàng lại theo đúng ý nguyện Chung Minh, tức giận đến ngực phát đau, hận không thể lập tức đoạt lại Chung Minh, kiềm nén cơn tức, trầm giọng nói:”Minh nhi, muội lại đây”. Nhưng khẩu khí không thể giấu được là nàng đang giận.Chung Minh theo bản năng muốn đi qua, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, còn cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời Tô Tử Mặc nói, “Tỷ tỷ là chính thất, theo lý ta không nên tranh trước Tô tỷ tỷ, chẳng qua nếu biểu ca đã nói, ta cũng không tiện làm trái lời hắn, mong tỷ tỷ không cần tức giận mới tốt.” Người bên ngoài nghe chỉ nghĩ rằng nàng đang tranh giành tình cảm cùng Tô Tử Mặc, nhưng đối với Tô Tử Mặc mà nói, đây đều là những lời tàn nhẫn đâm thẳng vào tim.Chung Minh vẫn còn canh cánh trong lòng cái câu mà Tô Tử Mặc nói lúc ban ngày “Nàng là thiếp thất của phu quân ta”.Tống Tuấn Kiệt nghe Chung Minh nói như thế, nghĩ Chung Minh đã chuẩn bị theo hắn, càng đắc ý dào dạt, nói với Tô Tử Mặc:”Ngươi cũng đừng gấp, đêm nay ta cùng biểu muội thành chuyện tốt thì đêm mai tới lượt ngươi”.Tô Tử Mặc vẫn không thèm để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Chung Minh, hỏi:”Đều là lời nói thật lòng sao?”Chung Minh chống lại ánh mắt đầy khí thế bức người của nàng, không nhanh không chậm nói:”Giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta là thiếp của biểu ca, cùng biểu ca đồng giường