
nói bạch đầu giai lão, mới bất quá vài năm liền cười vui cùng người mới mà không nghe thấy tiếng khóc người xưa, quả thật làm cho lòng người nguội lạnh”. Người như Tống Tuấn Kiệt không nói, ngay cả đại ca nàng luôn kính trọng cũng như thế, làm sao không thất vọng cho được.Chung Minh ngược lại đã nghĩ thông suốt,”Cuộc đời dài như vậy, mãi một người chung quy cũng sẽ thấy chán, có ai không có ý nghĩ không an phận đâu, ta từng hỏi cha ta, người vừa hung dữ hay ghen tuông như nương còn không sinh được nhi tử vì Chung gia kéo dài hương khói thì sao cha không nạp thiếp? Ngươi biết cha ta nói thế nào không?”Tô Tử Mặc lắc đầu.“Cha ta nói,’Nương con hung dữ là bởi vì ta chọc giận nàng, nương con ghen tị cũng là bởi vì trong lòng nàng để ý ta, một nữ nhân có thể vì ta mà hỉ nộ ái ố, ta còn có cái gì chưa đủ? Nương con lúc trước không chê ta, vì ta không tiếc vứt bỏ gia đình, chỉ cầu chúng ta sống được một đời một kiếp bên nhau, nương con đời này không có khả năng tái giá người khác, đương nhiên ta cũng sẽ không thu thêm người nào khác, kỳ thật thời gian trôi qua lâu dài cũng từng động đến ý niệm này, chẳng qua nghĩ đến chỉ vì nhất thời ham thú điều mới mẻ làm cho nương con thất vọng đau khổ không nói, phu thê nửa đời chân thành với nhau, đến cùng lại rơi vào một người không thiệt tình chẳng phải là quá thê lương hay sao?! Tóm lại, cuộc đời này có nương con, là đủ”.Tô Tử Mặc thì thào:”Một đời một kiếp một đôi ta, nửa say nửa tỉnh nửa đời người”. Nàng nhìn thẳng vào mắt Chung Minh, ôn nhu nói,”Trước kia ta cảm thấy loại tình cảm một đời một kiếp là cực kỳ tốt đẹp, nguyên lai làm được như thế thật không dễ, Minh nhi, ta hy vọng chúng ta cũng có thể giống cha và nương muội kiên định cùng nhau”.Chung Minh khẳng định nói:”Cha nương ta làm được, ta là nữ nhi bọn họ, cũng nhất định làm được”.Tô Tử Mặc xúc động,”Ta tin muội”.Kéo chăn bông đắp người, mười ngón tay giao khấu nắm chặt nhau.*********
Chung Minh còn đang ngủ say, Tô Tử Mặc đã thức dậy, Thanh Nhi tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt, khi giúp nàng chải đầu liền nhìn đến hồng ấn trên cổ nàng, nhịn không được che miệng cười trộm.Vì vậy Tô Tử Mặc cũng thấy được, mặt bỗng dưng đỏ lên, trong lòng thầm trách Chung Minh, cứ thích làm cho nàng dọa người, lại nghĩ đến hôm nay có hẹn Mạnh Trầm Xuân, để người ta nhìn thấy chẳng phải xấu hổ đến chết sao, nàng đơn giản không búi tóc, chỉ dùng một sợi dây tơ tằm tuỳ ý buộc lại ngàn vạn tóc đen*, tóc dài qua vai vừa vặn che khuất hồng ấn.
<* chắc là chỉ kết lớp tóc ở phía sau như mấy phim cổ trang, chứ không phải buộc hết tóc lên>Đợi khi Chung Minh tỉnh lại, Tô Tử Mặc đã xuất môn, nàng cũng không giống như Chung Minh không biết dặn dò lại. Tri Họa chuyển lời cho Chung Minh biết Tô Tử Mặc hẹn Mạnh Trầm Xuân chèo thuyền du ngoạn, kêu Chung Minh về Tống phủ “mật báo”, thông báo Tống Tuấn Kiệt đến “bắt gian”.Lúc này Chung Minh mới nhớ tới suy tính lúc trước, trong lòng tuy rằng không thoải mái, bất quá vẫn hành sự theo kế hoạch. CHƯƠNG 105Chung Minh đã có nhiều ngày không về Tống phủ, lão phu nhân qua đời, Tô Tử Mặc cùng Chung Minh lại dời ra ngoài, Tống phủ hết sức yên ắng, trở nên quạnh quẽ không ít, ngay cả màu sơn đỏ ở cổng chính tựa hồ cũng không còn sáng rực như xưa, Chung Minh đứng trước cửa ngẩn ngơ một hồi mới đi vào trong, Tống Tuấn Kiệt đi nha môn còn chưa trở về, Chung Minh liền qua thư phòng chờ hắn.Chỉ chốc lát sau thấy Mã Nguyệt Nga mang theo Trịnh di nương đi đến.Chung Minh cũng không tính tránh mặt các nàng, khi nhìn thấy các nàng vẫn mang vẻ mặt vô cùng tự nhiên, ngược lại Mã Nguyệt Nga có chút hổn hển, ập tới nói:”Ngươi còn mặt mũi trở về đây!”Nguyên bản Chung Minh tự mình đặt mua trang viên ở chỗ khác đã là không hợp quy củ, Mã Nguyệt Nga biết nếu không bị Chung Minh xúi giục, Tô Tử Mặc cũng sẽ không dọn đi ra ngoài, làm hại Tống gia mất hết mặt mũi, lần trước đến Tô phủ cáo trạng kết quả mũi dính đầy tro*, đến Thương Lang viên của Chung Minh thì bị gác cửa từ chối không cho vào trong, ả vẫn nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại thấy Chung Minh có thể nào không tức cho được.
<* bị một vố mắng chửi té tát>Chung Minh cũng không để ý, còn cười nói:”Mợ thật biết nói đùa, nơi này là phu gia* của ta, ta không trở lại thì đi đâu? Đừng nói là biểu ca đã bỏ ta rồi a?”
<*nhà chồng>Mã Nguyệt Nga cười lạnh:”Ngươi không phải đã sớm hy vọng Tuấn Kiệt hoà ly ngươi sao, còn ra vẻ làm gì? Mua trang viên lớn như vậy, không chừng đã làm ra chuyện gì không dám nhìn mặt người”.Lời này quả thật khó nghe, Chung Minh không khỏi nhíu mày, nhớ đến mục đích về đây, nhất thời trở nên do dự, tuy nói là vì lừa Tống Tuấn Kiệt hoà ly mới ra hạ sách này nhưng truyền ra ngoài rốt cuộc sẽ bôi nhọ danh dự Tô Tử Mặc, nếu như vẫn đi theo đường lối kiếp trước, chẳng phải là uổng công được sống lại một lần sao? Tô Tử Mặc vì nàng đã chịu rất nhiều uỷ khuất, không thể để Tô Tử Mặc mang thêm nhiều tiếng xấu nữa, muốn hoà ly cũng không nhất thiết phải dùng đến cái cớ hồng hạnh vượt tường.Mã Nguyệt Nga thấy nàng trầm mặc không nói gì, sắc mặt còn âm tình bất định, t