
ưởng rằng mình đã nói trúng chỗ đau của nàng, lập tức lớn tiếng nói:”Hay thật, các ngươi quả nhiên làm chuyện có lỗi với Tuấn Kiệt!”Chung Minh trầm giọng nói:”Bắt trộm cần tang chứng, bắt gian cần bắt cả đôi, chưa gì mợ đã định tội danh như thế cho chúng ta, có phải là thiếu cân nhắc rồi hay không?”Mã Nguyệt Nga cũng chỉ nói như vậy, chứ có ai hy vọng nhi tử của mình bị đội mũ xanh đâu, bất quá vì mặt mũi nên mới miễn cưỡng nín nhịn, Tô Tử Mặc có phụ thân là Hầu gia làm chỗ dựa, ả không động đến được mà cũng không có can đảm này, còn Chung Minh là xuất giá xa nhà, ở kinh thành không có quen ai, ả không cần quá mức đắn đo, nghĩ như thế, nhất thời có thêm sức mạnh, quyết định thể hiện uy phong trước mặt Chung Minh, ả hét lớn một tiếng:”Chung Minh, ngươi quỳ xuống cho ta!”Chung Minh chỉ cảm thấy buồn cười,”Dựa vào cái gì muốn ta quỳ?”Mã Nguyệt Nga nói:”Chỉ bằng ta là bà bà của ngươi, là mợ của ngươi, vừa rồi ngươi nói lời bất kính với ta, đáng phạt, đáng quỳ”.Chung Minh cười nhạo,”Mợ thật biết đổi trắng thay đen, từ lúc mợ vào cửa đã bắt đầu vu khống ta, sao giờ lại biến thành ta bất kính với mợ?”Mã Nguyệt Nga xưa nay chính là loại không biết lý lẽ, vốn định cậy già lên mặt một hồi, mệt Chung Minh không chịu nghe, ả cũng không thèm nói lý, chỉ ngang ngược nói:”Ta kêu ngươi quỳ thì quỳ, không muốn quỳ cũng phải quỳ!”Chung Minh khiêu khích nhìn ả,”Nếu ta không quỳ thì sao?”“Thật sự là vô pháp vô thiên !” Mã Nguyệt Nga tức giận đến phát run, liên tục kêu hai tiếng “Người đâu, người đâu!” Xem dáng điệu của ả đúng là muốn dùng bạo lực.Chung Minh làm sao sợ ả, thờ ơ đưa mắt nhìn.Trịnh di nương nãy giờ không lên tiếng, hiện tại sợ phiền phức lớn chuyện, vội kéo cánh tay Mã Nguyệt Nga, dịu dàng khuyên nhủ:”Phu nhân bớt giận, đều là người một nhà, trăm ngàn đừng tổn hại hòa khí”.Lúc này có năm ba tên gia đinh của Tống gia tiến vào, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn nhìn Mã Nguyệt Nga, lại nhìn nhìn Chung Minh, giống như đứng ở bên nào cũng không thích hợp, cuối cùng đứng ở giữa hai người đợi lệnh.Tri Thư, Tri Họa sợ người Tống phủ động thủ, mỗi người một bên che chở Chung Minh.Mã Nguyệt Nga ỷ có nhiều người, nói với Chung Minh:”Nếu bây giờ ngươi chịu nhận sai, ta khoan hồng độ lượng bỏ qua chuyện cũ, nếu không để ta phạt ngươi trước mặt mọi người, thì ngươi không còn giữ được chút thể diện nào đâu”. Ngụ ý Chung Minh chịu phục nói ra mấy câu lấy lòng thì việc này liền quên đi, rõ ràng là cho Chung Minh bậc thang leo xuống.Chung Minh cũng không cảm kích, cười lạnh:”Ta có làm sai cái gì? Mợ lại kêu đánh kêu giết rất uy phong, a, đúng rồi, vu oan hại người vốn là bản lĩnh sở trường của mợ mà”.Trước lúc lão phu nhân lâm chung, Mã Nguyệt Nga có lỡ miệng nói hai rương đồ kia là bị ả trộm, vừa xoay người lại liều chết không thừa nhận, còn vu khống là nha hoàn bên người lão phu nhân – Xuân Lan, Hạ Hà trộm cắp. Lão phu nhân vừa mất, ả liền đuổi Xuân Lan, Hạ Hà ra khỏi Tống phủ, bịt miệng mọi người, kỳ thật trong lòng ai cũng biết rõ ràng, Mã Nguyệt Nga làm như thế chẳng qua là che đậy hành vi kẻ cướp của mình thôi.Bị Chung Minh lật tẩy vết sẹo trước mặt mọi người, Mã Nguyệt Nga thẹn quá hoá giận, giương tay muốn đánh nàng, không nghĩ cánh tay bị Chung Minh bắt lấy.Chung Minh điềm nhiên nói:”Coi ta là rơm rạ hay sao, để các ngươi muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng”.Mã Nguyệt Nga bị nàng cầm lấy cánh tay, treo ở không trung, quả thật lúng túng, tuy nói khi lão phu nhân còn trên đời, ả không có quyền hạn gì ở Tống phủ, nhưng suy cho cùng vẫn là chủ tử, Tống Tuấn Kiệt còn không dám ngỗ nghịch ả, người chống đối ả như Chung Minh vẫn là lần đầu, ả hổn hển nói:”Trong mắt ngươi không coi bề trên ra gì, ta thay nương ngươi giáo huấn ngươi”.Chung Minh “A” một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười,”Chuyện của nương ta không cần mợ quan tâm, mợ có công phu này, không bằng bỏ thời gian dạy biểu ca nên làm người thế nào cho tốt, làm nhiều chuyện xấu quá có ngày thiên lôi đánh chết.” Nói xong mới chịu buông tay.Dù sao cũng đã xé rách mặt mũi rồi, Mã Nguyệt Nga bất chấp sĩ diện, vung tay lên tính liều mạng với Chung Minh thì nha đầu Thái Nguyệt bên người ả từ bên ngoài vội vàng chạy vào, đi đến trước mặt Mã Nguyệt Nga, kề lỗ tai nói nói mấy câu, hai chân Mã Nguyệt Nga mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, Thái Hà lập tức đỡ lấy ả.Sắc mặt Mã Nguyệt Nga trở nên rất khó xem, gắt gao bắt lấy tay Thái Hà, hỏi:”Làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?”Thái Nguyệt lắc đầu như cái trống, “Nô tỳ không biết”.Chung Minh không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá dựa vào thần sắc Mã Nguyệt Nga, cũng đoán không phải chuyện gì tốt, không đợi nàng nghĩ nhiều, bên ngoài thư phòng liền ồn ào một trận, tiếp theo ngoài cửa xuất hiện mấy nam nhân, cầm đầu là một gã thân hình cao lớn vẻ mặt dữ tợn, gã ha ha cười nói:”Trách không được khắp nơi tìm không thấy, nguyên lai trốn ở chỗ này”.Mã Nguyệt Nga không dự đoán được bọn hắn sẽ tìm được đến nhà, trong lòng biết trốn không xong, đành phải kiên trì cười làm lành nói:”Tiền lão gia, không phải đã nói rồi sao, thư t