
o chính mình hỏi:”Bởi vì ta?”
“Không phải là……là…..không phải…” Chung Minh có chút nói năng lộn xộn .
Đang mở miệng nói chuyện, đột nhiên xe ngựa xóc nảy một cái, Chung Minh không ngồi chắc, chúi người về phía trước trực tiếp ngã về phía Tô Tử Mặc, chỉ nghe “Ôi” một tiếng, ót Tô Tử Mặc đập xuống băng ghế dài.
Chung Minh sợ hãi, quên mất phải ngồi dậy, nằm trên người Tô Tử Mặc, lo lắng hỏi:”Ngươi không sao chứ?”
Cú đụng đó quả thật rất mạnh, Tô Tử Mặc vừa định trách cứ Chung Minh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Chung Minh, lại nuốt xuống lời trách cứ trong lòng chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Chung Minh yên tâm, muốn bò dậy, kết quả bị xóc nảy thêm một cái, lại ngã lên người Tô Tử Mặc, Chung Minh mất hứng, lớn tiếng hỏi:”Chuyện gì xảy ra?”
Gã sai vặt ngoài xe trả lời:”Thiếu nãi nãi, biểu tiểu thư ngồi cho chắc, bánh xe bị sụp hố, ta đang đẩy nó ra.” Vừa dứt lời, lại là một cái xóc nảy.
Chung Minh dứt khoát không đứng dậy, còn ôm chặt Tô Tử Mặc dưới thân, nói:” Chờ chút nữa là tốt rồi.”
Tô Tử Mặc bị nàng ôm vào trong lòng, nghe thấy trên người nàng có một hương thơm nữ nhi nhàn nhạt, cái gì cũng chưa nói, chỉ hướng nàng ôn nhu cười.
Chung Minh nhìn thấy nụ cười quen thuộc kia, lại ngẩn người ra, nhất thời quên mất tình cảnh hiện tại của các nàng, chỉ cảm thấy Tô Tử Mặc cực kỳ mê người, lại thêm một cái xóc nảy, Chung Minh mượn thế thẳng tắp hôn lên đôi môi như cánh hoa đỏ tươi ướt át của Tô Tử Mặc……
Thẳng đến khi gã sai vặt ở ngoài kêu lên:”Bánh xe ra rồi, không có việc gì !” Lúc này Chung Minh mới cả kinh khôi phục thần trí, lập tức rời đi môi Tô Tử Mặc, cuống quít bò dậy khỏi người nàng, muốn giải thích,”Ta vừa rồi…… Cái kia……” Cũng không biết muốn nói cái gì, cuối cùng nói,”Thật xin lỗi.”
Chung Minh không có nói đó là chuyện ngoài ý muốn, bởi đó là chuyện biết rõ mà vẫn làm.
Trên mặt Tô Tử Mặc không hề có vẻ tức giận, thật giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra, nàng ngồi dậy thẳng người, chỉ lo để ý y phục xốc xếch trên người.
Chung Minh thấy Tô Tử Mặc như vậy nên cũng không nói nữa, kỳ thật nàng cũng không biết vì sao đột nhiên có loại xúc động kia với Tô Tử Mặc, nghĩ đến mới vừa rồi, đáy lòng lại rạo rực một trận, theo bản năng liếm môi một cái, trên môi còn lưu lại hương vị Tô Tử Mặc. CHƯƠNG 22 – HỢP MƯU“Tiểu thư, người cười ngây ngô đã muốn một canh giờ, nên thay quần áo nghỉ ngơi.” Tri Họa nhìn Chung Minh vẫn ngồi ở bàn trang điểm ngây ngô cười không ngừng, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói.Chung Minh cuối cùng từ trong mộng trở về,”Phải không, hiện tại là giờ nào?”Tri Họa nói:”Mới vừa gõ qua canh hai.”Chung Minh đứng lên liền đi ra ngoài.Tri Họa đuổi theo hỏi:”Tiểu thư muốn đi đâu đây?”Chung Minh bảo nàng không cần đi theo, một mình đi đến viện Tô Tử Mặc.Tô Tử Mặc cũng không có nghỉ ngơi, đèn đuốc trong phòng sáng choang, Thanh Nhi đi ra ngoài, đóng cửa lại cho các nàng.Trên bàn bày ra canh ngân nhĩ hạt sen, còn bốc hơi nóng, Tô Tử Mặc giúp Chung Minh múc một chén.Chung Minh thấy có hai bộ chén, dường như Tô Tử Mặc biết nàng sẽ tìm đến nên nàng cũng không có hỏi nhiều, ngồi xuống cầm lấy muỗng, ăn một ngụm.Tô Tử Mặc hỏi:”Hương vị như thế nào?”Chung Minh ngẩng đầu,”Cũng là ngươi làm sao ?”Tô Tử Mặc gật đầu, dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.Chung Minh lúc này không có trái lương tâm, thành thật nói:”Ăn ngon.” Trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được hỏi,”Ngươi biết ta sẽ lại đây?”Tô Tử Mặc cũng múc cho mình một chén, sau khi ngồi xuống mới nói:”Muội có cả bụng nghi vấn, không hỏi rõ ràng thì làm sao mà ngủ được.”Quả nhiên cái gì nàng cũng biết, Chung Minh quay đầu qua nhìn, chỉ nhìn đến sườn mặt của nàng, ở ánh nến chiếu tới, giống như toả ra vầng sáng, đẹp đến rung động lòng người. Chung Minh không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trên xe ngựa, lại bắt đầu ngơ ngẩn.“Muội luôn nhìn chằm chằm ta như vậy, đừng nói là……muội thích ta?” Tô Tử Mặc đột nhiên lên tiếng.Chung Minh hoảng sợ, Tô Tử Mặc tuỳ ý hỏi bâng quơ, nhưng lại trực tiếp trúng thẳng đáy lòng nàng, tựa hồ giúp nàng trả lời được một vấn đề phức tạp đã tồn tại thật lâu, chẳng qua không kịp ngẫm nghĩ, đã lập tức lớn tiếng phủ nhận nói:”Không có, đương nhiên không có, ta làm sao có khả năng thích ngươi, đúng là cười chết người.” Bộ dáng thề thốt phủ nhận, ngược lại có điểm giống như giấu đầu lòi đuôi.“Vậy muội vì sao hôn ta?” Tô Tử Mặc hơi nháy mắt nhìn nàng, lại hỏi.Chung Minh bị nàng hỏi chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, ban ngày cũng không biết là bị làm sao, giống như bất chợt trở nên điên rồ, không thèm quan tâm cái gì liền hôn lên, căn bản đã quên Tô Tử Mặc là một nữ nhân, chẳng lẽ nàng thật sự thích Tô Tử Mặc? Chung Minh liên tục lắc đầu, điều này sao có khả năng, quả thật rất hoang đường, hai nữ nhân như thế nào có thể…… Nhưng mà nếu không phải thích, vậy thì làm sao giải thích cái cảm giác khó tả luôn luôn tồn tại khi đối mặt với Tô Tử Mặc đây? Mà loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào?! Nàng nhớ rõ kiếp trước, các nàng là kẻ thù, ít nhất là nàng đã đem Tô Tử Mặc trở thành tình địch.Tô Tử Mặc thấy biểu tình Chung