
m gì có chuyện tốt như vậy.
Chung Minh cũng nhìn ra nàng đang chần chờ, liền nói:”Có đáp ứng hay không thì tùy ngươi, ta cho ngươi suy nghĩ một nén nhang, nếu đáp ứng thì lấy phần bạc này đi.”
Không đợi một nén nhang, Cần Nhi chỉ hít sâu hai lần, liền đem bạc cầm đi, nói:”Ta đáp ứng.” Cho dù không gả được cho Tống Tuấn Kiệt, thì bạc này cũng không thể là giả.
Chung Minh nói:”Tốt, ta biết ngươi là người thẳng thắn, ngày đón dâu, ngươi mặc y phục cưới chờ ở trà lâu này, kiệu hoa sẽ đến tiếp ngươi.” Nói xong liền muốn đi.
Cần Nhi kêu nàng lại: “Tiểu thư sẽ không sợ ta cầm bạc rồi không lên kiệu hoa?”
Chung Minh quay đầu cười nói:”Ngươi không ngốc như vậy.” Nói xong mang theo Tri Họa xuống lầu.
Đi ở trên đường, Tri Họa chua chát nói:”Để cho nàng ta thay tiểu thư lên kiệu hoa đã là tiện nghi nàng ta, vì sao còn phải cho bạc?”
Chung Minh liếc mắt một cái,”Cho ngươi thay nàng thì ngươi có nguyện ý hay không?”
Tri Họa vội vàng nói:”Đương nhiên không thể.”
Chung Minh nói:”nếu cho ngươi hơn hai trăm lượng bạc thì sao?”
Tri Họa chần chờ một chút, vẫn là khoát tay,”Vậy thì cũng không thể.”
Chung Minh hỏi:”Tại sao ngươi không muốn?”
Ai mà muốn gả cho một tên xấu xa như vậy, đương nhiên lời này Tri Họa không dám nói ra miệng, mà biểu hiện đặc biệt chân thành nói:”Ta là nha đầu của tiểu thư, tiểu thư cũng không nguyện gả cho người thì ta làm sao có khả năng gả.”
Chung Minh nhướng mi,”Nói như vậy, ta nguyện ý gả, thì ngươi sẽ muốn?”
“Vậy lại càng không dám !”
Thấy Chung Minh không làm khó tiếp, Tri Họa mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nàng thấy Chung Minh đi vào một tiệm bán phấn, vội vàng đi theo vào.
Hiệu phấn này Chung Minh đã tới một lần, bởi vì ra tay hào phóng, chưởng quầy (chủ tiệm) liền nhớ kỹ vị khách quý này, cúi đầu khom lưng lại hầu hạ, còn cầm màu sắc Chung Minh thích để cho nàng chọn lựa, nói:”Đây là hàng mới của tiểu điếm, màu sắc sáng rõ, thực thích hợp làn da của tiểu thư.”
Không ngờ Chung Minh nói:”Có màu nào trắng trong thuần khiết một chút hay không? Ý của ta là người dùng phấn này, ngày thường ăn mặc rất trang nhã, có cái nào thích hợp cho nàng dùng không?”
Chưởng quầy hỏi:”Tuổi như thế nào, màu da như thế nào?”
Tri Họa nghĩ Chung Minh mua hiếu kính phu nhân, xen mồm nói:”Tuy rằng hơn ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn không lớn hơn tiểu thư nhà ta bao nhiêu.”
Chung Minh liếc nàng một cái, trách mắng:”Lắm miệng.” Sau đó nói,”Chỉ hơn ta vài tuổi, làn da trắng hơn ta.”
Tri Họa sửng sốt một hồi, mới đoán được là ai, vội vàng đứng ở một bên, không dám lên tiếng nữa.
Chưởng quầy đề cử cho nàng mấy mẫu, Chung Minh tưởng tượng gương mặt Tô Tử Mặc, chọn một hộp, kêu chưởng quầy đóng gói đẹp mắt một chút.
Chưởng quầy thấy nàng để ý như thế, nịnh hót nói:”Nói vậy vị tiểu thư kia nhất định là tỷ muội tốt của ngài.”
Không nghĩ đến vỗ mông ngựa lại bị ngựa đá, khuôn mặt Chung Minh chợt lạnh xuống, hừ lạnh nói:”Liên quan gì đến ngươi”.
Chung Minh phát hỏa một cách khó hiểu, ngay cả chính nàng cũng buồn bực, không biết sao lại tức giận, nhưng nàng không thích cùng Tô Tử Mặc là tỷ muội, dù sao đời này nàng cũng sẽ không gả cho biểu ca.
Tri Họa nhìn hết ở trong mắt, tâm tình Chung Minh gần đây luôn bất định, không phải ngây ngô cười một mình thì chính là đột nhiên phát hoả, chỉ cần sự tình có liên quan đến Tô Tử Mặc, phản ứng của nàng liền đặc biệt lớn, mấy ngày trước nàng chẳng qua nói có một câu là vòng tai của Tô Tử Mặc khó coi, đã bị Chung Minh phạt không cho ăn cơm tối, cho nên nàng càng không hiểu rõ quan hệ giữa Chung Minh cùng Tô Tử Mặc.
Trở lại Tống phủ, Chung Minh lập tức đi đến viện Tô Tử Mặc, muốn đưa lễ vật cho nàng, không ngờ Tô Tử Mặc không ở trong phòng, Thanh Nhi thì có ở đó, nói cho Chung Minh,”Tiểu thư nhà ta đi tìm cô gia .”
Trời đã muốn tối đen, Tô Tử Mặc lúc này đi tìm Tống Tuấn Kiệt làm cái gì, hơn nữa ngay cả nha đầu bên người cũng không mang theo, Chung Minh đứng ở nơi đó không nói được lời nào, trên mặt âm tình bất định*, các loại ý tưởng đua theo tới, càng nghĩ càng sợ, rốt cuộc nhịn không được nói:”Ta đi tìm nàng.” Rồi lướt nhanh ra sân như một trận gió, lưu lại Tri Họa cùng Thanh Nhi đứng đó hai mặt nhìn nhau.
<* tâm tình khó đoán, không ổn định, luôn thay đổi>
Thanh Nhi hỏi:”Biểu tiểu thư bị làm sao vậy?”
Tri Họa nói:”Tiểu thư nhà ta là lo lắng cho biểu thiếu nãi nãi.”
Thanh Nhi khó hiểu,”Tiểu thư đi tìm cô gia, có cái gì phải lo lắng ?”
Tri Họa tất nhiên không trả lời được nàng, liền đem hộp đồ trong tay đưa cho Thanh Nhi nói:”Đây là lễ vật mà tiểu thư nhà ta tỉ mỉ chọn vì biểu thiếu nãi nãi”. CHƯƠNG 24 – HIỂU LẦM“Đây là cái gì?”Tống Tuấn Kiệt tự nhiên nhìn ra được cái đặt trên bàn là ngân phiếu, chỉ không biết là Tô Tử Mặc có ý tứ gì, buổi tối lại đột nhiên đến đưa ngân phiếu cho hắn, nhìn qua sợ là phải mấy ngàn lượng.Biểu tình Tô Tử Mặc không chút thay đổi, thản nhiên nói:”Nghe nói ngươi nạp thiếp thiếu bạc, nên tới đưa cho ngươi”.Tống Tuấn Kiệt nhớ tới chuyện Chung Minh đòi lễ hỏi, phía trước hắn cùng lão phu nhân có đề cập qua, lão phu nhân nói sau này b