Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325474

Bình chọn: 10.00/10/547 lượt.

không lên nổi, Tống Văn Thục không khỏi thở dài một tiếng.Chung Minh hỏi:”Nương thở dài tức giận cái gì?”Tống Văn Thục nói:”Nương thở dài là vì nhìn con khôn lớn thông minh như thế lại làm ra chuyện hồ đồ đến vậy, tương lai ta với cha con già đi rồi, gia nghiệp lớn thế kia làm sao có thể giao cho con.”Kiếp trước gia tài vạn bạc bị nàng làm lụn bại không còn một mảnh, còn bị người hãm hại chết oan chết uổng, nàng cũng hẳn là nên học cách làm ăn, bất quá tiêu xài bạc thì nàng có thể chứ kiếm bạc thì thật làm khó nàng, chợt nảy lên ý nghĩ, nếu đổi lại là Tô Tử Mặc dám chắc được.Nói đến gia sự, Tống Văn Thục lại có tâm tư, thở dài:”Trước đây chính là nghe nói biểu ca con không làm việc đàng hoàng, nghĩ đến thành thân rồi sẽ hiểu chuyện hơn, mấy ngày này nghe ngoại tổ mẫu con nhắc tới càng nhiều, mắt lại thấy thực tế, nương thật lo lắng thay cho tương lai của con. Minh nhi, không bằng thừa cơ hội lần này về nhà, con suy nghĩ lại chút đi”. Còn có lời chưa nói ra miệng, đó là nàng không muốn gia nghiệp mà trượng phu vất vả dốc sức nhiều năm dựng nên cuối cùng rơi vào tay cái tên phá gia chi tử Tống Tuấn Kiệt kia, không chừng lại để hắn dùng nuôi dưỡng một đám thê thiếp của hắn.Chung Minh mới nghe qua Tô Tử Mặc khuyên, hiện tại nương lại đến phiền nàng, có chút không kiên nhẫn, nói cho có lệ:”Minh nhi sẽ suy nghĩ, cũng đã khuya, nương trở về phòng nghỉ ngơi đi.”Tống Văn Thục cũng nhìn ra nàng không kiên nhẫn, liền không ngồi lâu nữa, kêu nàng cũng sớm đi nghỉ ngơi, sáng mai còn phải rời đi.Chung Minh ngóng nhìn thấy nương trở về phòng đóng cửa lại, lập tức đi ra, đến trước gian phòng Tô Tử Mặc, vuốt vuốt tóc, sau đó gõ cửa, chợt nghe Tô Tử Mặc nói:”Là Minh nhi sao? Vào đi.” Chung Minh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tô Tử Mặc đã thoát ngoại sam (áo khoác mỏng ở ngoài), mặc trung y màu trắng, đang cầm lược trong tay, ngồi ở cạnh bàn.Chung Minh chỉ nhìn thoáng qua, ngồi xuống đối diện nàng, biết rõ còn cố hỏi:”Còn chưa ngủ a?”Tô Tử Mặc hơi cong lên khóe môi, nói:”Còn chưa ngủ, muội cũng không nghỉ ngơi đi?”Chung Minh nói:”Nương vừa rồi ở phòng ta lải nhải nửa ngày, thật vất vả mới khuyên nương trở về được.” Ngụ ý là mẫu thân vừa về phòng, nàng đã lập tức tới đây .Tô Tử Mặc từ tốn nói:”Có nương ở trước mặt lải nhải là chuyện ấm lòng nhất, có những người muốn được vậy mà còn không được a”.Chung Minh biết Tô Tử Mặc mất mẫu thân từ nhỏ, cũng không dám thêm muối vào miệng vết thương nàng, ngẩng đầu nhìn quanh gian phòng một chút, đây đã là khách điếm tốt nhất trong trấn nhỏ, lại là thượng đẳng khách phòng, vậy mà nhìn vẫn quá đơn giản, chỉ sợ Tô Tử Mặc là thiên kim đại tiểu thư sẽ khó ở, liền hỏi:”Ở trong này có quen không?”Tô Tử Mặc nói:”Ta không yếu ớt như vậy”. Ở trong mắt nàng, Chung Minh mới là tiểu thư chân chính, đương nhiên nàng chưa nói ra miệng, tránh cho Chung Minh lại vội vàng cùng nàng biện giải.Chung Minh nói:”Ngươi theo ta về nhà, ngươi chính là khách nhân, nếu có cái gì không quen không hài lòng , ngươi cứ việc nói với ta.”Tô Tử Mặc cười:”Giờ còn chưa tới nhà muội mà”.Chung Minh nói:”Đều giống nhau, ngươi theo ta đi ra ngoài, ta phải có trách nhiệm với ngươi.” Nói xong mặt đỏ lên, lời này nghe như thế nào cũng thấy có chút không được tự nhiên.Quả nhiên Tô Tử Mặc nói:”Ta hiện tại một người với muội đi ra, vô y vô kháo*, muội nói muội phải phụ trách ta thế nào đây?” Còn cố tình nhấn mạnh thêm hai chữ “Phụ trách” .

<* không nơi nương tựa, không có chỗ dựa>Không biết sao, Chung Minh nhớ tới tình cảnh ngày ấy ở xe ngựa, lại nhìn Tô Tử Mặc trước mắt, trang phục mong manh, tóc dài đen mượt, giống như hoa sen mới nở thật thuần khiết, ánh mắt không tự chủ được dừng ở phía trên đôi môi đỏ mọng của nàng, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, còn theo bản năng liếm liếm môi.Tô Tử Mặc xem ở trong mắt, đáy mắt tràn ra ý cười, nàng nói:”Minh nhi, bộ dáng hiện tại của muội thật có điểm giống cẩu đói nhìn chằm chằm khúc xương đó a”.Chung Minh lúc này mới ý thức được mình vừa thất thố, hai má đỏ ửng lên, cũng may Tô Tử Mặc chỉ là trêu ghẹo nàng, chứ không có nổi giận, nàng thật là có chút không hiểu được Tô Tử Mặc. Có đôi khi thoạt nhìn Tô Tử Mặc tựa hồ cái gì cũng đều biết, có đôi khi thoạt nhìn lại tựa hồ cái gì cũng không biết, giờ phút này tuy rằng với y phục không chỉnh tề, Tô Tử Mặc nhìn rất mê người, nhưng Chung Minh cũng không dám phạm thêm lần nữa, chỉ nói:”Ngươi mắng ta là tiểu cẩu (con chó nhỏ).”Tô Tử Mặc không đáp lại nàng, nếu đáp chẳng khác nào thừa nhận mình tương đương khúc xương, trêu ghẹo cũng có chừng có mực, liền nói:”Tốt lắm, xem cũng xem qua , ta tốt lắm, muội có thể yên tâm trở về phòng đi.”Chung Minh tìm không thấy cớ gì để lưu lại, đành phải đứng dậy cáo từ, đi ra cửa lại quay đầu:”Đúng rồi, nhớ đóng cửa sổ cho thật kỹ”.Tô Tử Mặc cười lắc đầu, là nên khen nàng cẩn thận hay là mình sơ ý đây.Sáng sớm hôm sau, Tống Văn Thục đến gõ cửa Chung Minh, nửa ngày không có người lên tiếng, cửa đã khoá bên trong, biết nàng còn chưa có dậy, đành một mình xuống lầu, liền thấy Tô Tử Mặc đang ngồi dùng điểm tâm, không thể vờ n


XtGem Forum catalog